“Là bác không biết nhìn người, xin Đế Vương chớ trách!”.
“Tiểu Ảnh có thể quen biết cháu đúng là phúc ba đời nó tu được, cũng là may mắn của nhà họ Hoa này!”.
Vị Vua của nửa thủ đô lần đầu tiên nở nụ cười nịnh nọt với người khác như thế, ông ta hoàn toàn bái phục Diệp Thiên.
Hoa Vinh Niên ở cạnh nhìn thấy cảnh này, ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng như đã nở hoa.
Hoa Lộng Ảnh quen biết Diệp Thiên từ nhỏ, thanh mai trúc mã, bây giờ có vẻ hai người vẫn đầy tình cảm. Diệp Thiên còn tặng Thông Thiên Kính cho Hoa Lộng Ảnh, có thể thấy quan hệ của hai người tốt thế nào.
Điều đó đồng nghĩa nhà họ Hoa đã có sức mạnh vô thượng của Diệp Thiên, có hậu thuẫn mạnh như vậy thì trên khắp Hoa Hạ này, nhà họ Hoa chắc chắn đứng ở vị trí số một.
“Chuyện này kết thúc tại đây, Tiểu Ảnh, chúng ta đi dạo chợ đêm ở Nam Hải nhé?”.
Lá bùa ánh sáng trong tay Hoa Lộng Ảnh đã hóa thành hình xăm hình tam giác, hòa vào cánh tay. Cô bước nhanh về phía trước, quàng lấy tay Diệp Thiên.
“Được!”.
Cô cười ngọt ngào, tựa vào vai Diệp Thiên, hai người phớt lờ những người khác, biến mất nơi cuối bãi biển.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên chưa hề liếc tới Diệp Sơn và Diệp Vân Long. Mặc dù năm xưa cậu bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp là ý của Thông Thiên Kính, nhưng chung quy Diệp Sơn và Diệp Vân Long mới là người chân chính thực hiện.
Tình cảm của cậu với nhà họ Diệp từ lâu đã không còn.
Diệp Vân Long đứng sững tại chỗ, Diệp Sơn ngửa đầu thở dài.
Nhà họ Diệp đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà, phế võ mạch của cậu, tạo nên một người mạnh vượt xa thời đại, nhưng bây giờ cậu lại trở thành người dưng với nhà họ Diệp, bọn họ quả thật không biết nên vui hay nên buồn.
Tư Đồ Lạc Tuyết nhìn theo hướng hai người rời đi, ánh mắt lóe lên vẻ không vui, sau đó năm ngón tay khẽ siết lại.
“Hừ, tên lưu manh, tưởng có Lộng Ảnh rồi là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?”.
“Năm xưa cậu đã nhìn cơ thể của tôi, tôi nhất định phải bắt cậu chịu trách nhiệm tới cùng!”.
Thu Nhược Hi đứng ở không xa, sóng mắt lưu chuyển, không biết là đang nghĩ gì, chỉ nhìn theo bóng lưng Diệp Thiên với ánh mắt nóng rực.
Trên bãi cát vàng của Nam Hải, Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh sánh vai nhau bước đi. Dưới ánh trăng, hai bóng hình dựa vào nhau rất gần, tình cảm ngập tràn.
“Anh Thiên, chín năm qua, chắc anh đã phải chịu nhiều cực khổ lắm?”.
Đôi mắt Hoa Lộng Ảnh lóe sáng, giọng nói xa xăm.
Hôm nay Diệp Thiên chiến đấu một trận vang dội, cô chứng kiến tư thế hào hùng của cậu, nhưng sau khi kinh ngạc vui mừng qua đi, cô lại cảm thấy đau lòng vô cùng.
Mặc dù bây giờ Diệp Thiên mạnh nhất Hoa Hạ, nhưng đằng sau sức mạnh to lớn ấy, gian khổ mà cậu phải trải qua không biết gấp bao nhiêu lần người bình thường. Nhất là khi Diệp Thiên đã mất đi võ mạch mà vẫn có thể bước lên đỉnh cao một lần nữa, trong lúc đó không biết cậu đã trải qua bao nhiêu lần đứng giữa sự sống cái chết.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, lòng cô lại quặn thắt.
“Những chuyện đó đều đã qua rồi”.
Diệp Thiên bình tĩnh đáp.
Hoa Lộng Ảnh không hỏi tiếp, ngược lại bước nhanh mấy bước, đến phía trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt chứa đựng sự sùng bái, mến mộ nhìn thẳng vào cậu.
“Em thật sự không ngờ anh Thiên nhà ta lại lợi hại như vậy. Đế Vương Bất Bại, danh hiệu oai phong thật, sau này gả cho anh, em sẽ là vợ của Đế Vương Bất Bại, nghĩ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc!”.
Diệp Thiên bật cười, cố ý trêu chọc: “Bé con, không biết xấu hổ vậy à, anh có nói muốn cưới em sao?”.
“Cái gì?”, Hoa Lộng Ảnh nghe vậy thì nhíu mày, xông tới Diệp Thiên, ra vẻ muốn đánh.
Diệp Thiên lùi về sau, vừa lùi vừa cười.
“Tới đi, đuổi kịp anh sẽ cưới em!”.
Bên bãi biển, loáng thoáng tiếng cười đùa của hai người.
Màn đêm càng lúc càng dày, đêm khuya rạng sáng, cuối cùng hai người trêu đùa nhau cũng yên tĩnh lại. Diệp Thiên ngồi xuống bãi biển, nhìn chằm chằm mặt biển, Hoa Lộng Ảnh dựa lên chân cậu ngủ say, yên tĩnh mà ấm áp.
Đúng lúc đó, trên cánh tay Hoa Lộng Ảnh có đốm sáng xanh lam lóe lên, kính linh của Thông Thiên Kính đột nhiên hiện ra.
“Chưa được chủ nhân đồng ý đã tùy tiện hiện thân, có phải ông không coi chủ nhân của mình ra gì không?”.
Giọng nói Diệp Thiên lạnh nhạt, liếc mắt sang.
“Haizz!”.
Kính linh khẽ thở dài, nhìn về phía Diệp Thiên.
“Trước kia tôi tôn cậu làm chủ nhân, bây giờ cậu lại tặng tôi cho người khác, sau này Hoa Lộng Ảnh chính là chủ nhân của tôi, tôi không có ý không tôn trọng cô ấy!”.
“Chỉ là tôi có một vài lời muốn nói với cậu!”.
Mặc dù nó mở hé miệng nhưng lại không có tiếng, giọng nói ngưng tụ thành một luồng sóng âm truyền vào tai Diệp Thiên, trong vòng mấy dặm xung quanh chỉ có một mình Diệp Thiên nghe thấy.
“Sở dĩ tôi tôn cậu làm chủ nhân là hi vọng có thể giúp cậu mạnh hơn ở mức độ cao nhất!”.
“Nhưng nếu cậu đã không muốn, tôi cũng không thể miễn cưỡng”.
“Tôi chỉ có thể nói với cậu, tương lai không xa sẽ có một trận tai kiếp thật sự ập đến, không phải nhắm vào gia tộc nào, quốc gia nào, mà là tai kiếp tương lai của toàn thế giới!”.
Diệp Thiên nghe thế, ánh mắt dao động.
“Tai kiếp tương lai?”, cậu biết Thông Thiên Kính sẽ không tiết lộ nhiều, nhưng cậu rất tò mò, ở Địa Cầu ngày nay, giữa các nước vẫn không ngừng chiến tranh thương mại, nhưng chưa từng bùng nổ cuộc chiến nào quy mô quá lớn, sao lại có tai kiếp tương lai gì đó giáng xuống?
Thông Thiên Kính không nói rõ, chỉ tiếp tục:
“Trận tai kiếp này vượt xa sức tưởng tượng của cậu, dù là tôi cũng không thể dự đoán được thời gian và hướng đi của tai kiếp đó!”.
“Trận tai kiếp này sẽ hủy diệt tất cả, mọi thứ trên thế giới đều không thể tồn tại. Cho dù là mạnh như cậu thì bây giờ vẫn còn cách cấp bậc đó quá xa. Nếu muốn sống sót qua trận tai kiếp đó, hoặc là muốn bảo vệ bạn bè người thân của cậu, cậu phải không ngừng trở nên mạnh hơn!”.
Diệp Thiên như có điều suy nghĩ, càng thêm tò mò.
Thiên hạ ngày nay cũng chỉ có giáo hội Anh Đình, viện trọng tài là có thể lọt vào mắt cậu.
Những người mạnh nhất hiện thời hầu như đều tập trung ở các tổ chức đẳng cấp thế giới này. Tuy cậu vô cùng tự tin về thực lực bản thân, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu một mình cậu đối mặt với hai tổ chức lớn đó cũng không thể nắm chắc phần thắng.
Cậu khó có thể tưởng tượng tai kiếp như thế nào mà có thể hủy diệt được cả những thế lực lâu đời đẳng cấp thế giới đó.
“Diệp Thiên, thế giới này rất lớn, hoặc có thể nói vũ trụ này rất lớn, những thứ cậu thấy bây giờ chỉ là mặt nổi của tảng băng thôi”.
“Trận tai kiếp này vốn đã giáng xuống Địa Cầu vào năm nghìn năm trước, nhưng lúc đó hoàng đế Hiên Viên và Xi Vưu Đại Đế đã bắt tay làm hòa, liều mạng chiến đấu mới đổi được sự an ninh hơn năm nghìn năm của Địa Cầu. Sau trận chiến đó, bọn họ cũng không còn sống trên đời nữa”.
“Ngày nay, Địa Cầu đã không còn những nhân vật mạnh như hoàng đế Hiên Viên và Xi Vưu Đại Đế, mà cậu là người duy nhất tôi từng gặp có thể đạt đến trình độ của hai người họ năm xưa!”.
“Nếu nói tai kiếp tương lai giáng xuống còn ai có thể đứng lên vì thế giới này, thì đó chỉ có thể là cậu!”.
Diệp Thiên đăm chiêu, giọng nói của kính linh lại vang lên.
“Diệp Thiên, cậu phải nhớ rõ, viện trọng tài, giáo hội Anh Đình gì đó đúng là thế lực tổ chức mạnh nhất thế giới hiện nay, nhưng bọn họ cũng chỉ là bề nổi mà thôi”.
“Trên khắp vũ trụ Ngân Hà, bọn họ quá nhỏ bé!”.
“Cố gắng trở nên mạnh hơn đi, lúc tai kiếp giáng xuống, thế giới này cần sức mạnh của cậu!”.
Giọng nói vừa dứt, kính linh hóa thành ánh sáng màu xanh lam, chui trở vào cánh tay Hoa Lộng Ảnh.
Diệp Thiên như tỉnh khỏi giấc mơ, cậu nhìn chằm chằm mặt biển phía xa một lúc lâu, bỗng nhếch miệng cười.
“Thú vị đấy!”.
Cậu vốn tưởng rằng mình đạt đến trình độ này thì ít có sự vật nào trên thế giới có thể uy hiếp được cậu, nhưng hôm nay nghe Thông Thiên Kính nói như mở ra thêm một cánh cửa mới cho cậu.
Suy cho cùng, bước chân cậu cũng không thể chỉ dừng lại ở đây!
“Tai kiếp tương lai à?”.
Năm ngón tay cậu chậm rãi khép lại, trong mắt không có vẻ bàng hoàng lo sợ nào, chỉ có ý chí chiến đấu và sự tự tin tràn trề.
Con đường phía trước không có điểm dừng, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu!