Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.







Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.







Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.







Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.







Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.







Sau đó, điện chủ Hoàng Đế của bọn họ bại trận, các thành viên Hiên Viên Điện tan đàn xẻ nghé, cũng là Phong Hậu dùng Hạo Nhiên Kỳ Môn ngăn chặn sự truy đuổi của chưởng môn thần điện Thái Dương, hộ tống những thành viên khác chạy trốn.





Hạo Nhiên Kỳ Môn chính là kỹ năng mạnh nhất của Phong Hậu, nhưng trong trạng thái phát điên, Phong Hậu chưa bao giờ sử dụng nó. Bây giờ Phong Hậu lại dùng nó theo bản năng, vậy chẳng phải chứng tỏ thanh niên vừa bước vào Kỳ Môn Cục kia có thể khiến Phong Hậu cảm giác được áp lực khổng lồ, không thể không nghiêm túc đối phó, sử dụng đòn sát thủ hay sao?





Bốn người đồng thời nhìn Diệp Thiên, tuổi còn trẻ đã có thực lực uy hiếp đến Phong Hậu, thanh niên này rốt cuộc là ai?





“Hạo Nhiên Kỳ Môn?”.





Diệp Thiên nheo hai mắt lại. Vào khoảnh khắc Phong Hậu giậm chân xuống, cậu đã phát hiện ra biến hóa kỳ lạ trong Kỳ Môn Cục này.





Mọi hoàn cảnh xung quanh dường như đều tách rời khỏi cậu, giống như cậu đã bước vào một thế giới vốn không thuộc về mình. Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, thê lương như vậy, ngay cả hơi thở của cậu cũng trở nên trì trệ, giống như có một sức mạnh nào đó không rõ tên kìm hãm nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu không thể làm theo ý mình.





“Chữ Ly, Thủy Long!”.





Đúng lúc đó, Phong Hậu lại có động tác.





Ông ta quát lên một tiếng, hai ngón tay tạo kiếm quyết. Trước mặt ông ta có vô số hơi nước ngưng tụ, hóa thành giọt nước trút xuống. Sau đó những giọt nước biến dạng móp méo, nhanh chóng tạo thành một hình rồng.





Rồng nước há to miệng, phát ra tiếng rít gào trầm khàn, sau đó quất đuôi, xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thiên, há to miệng muốn nuốt chửng cậu.





Diệp Thiên phát hiện có sức mạnh điên cuồng bay lượn trước mặt mình. Cậu định né người tránh đi, nhưng khi cậu sử dụng chân lực thì thân người cậu lại cứng đờ.





“Cái gì?”.





Con rồng nước đó xuyên qua không gian mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không nhìn kịp. Nhưng với tốc độ của Diệp Thiên thì đủ để tránh đi, thế mà cậu lại giống như nhất thời mất đi phản ứng, thân người khẽ chấn động, bị rồng nước đâm chính diện, không thể tránh né.





“Rầm!”.





Một tiếng động lớn vang lên, trên không trung xuất hiện sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Diệp Thiên bị rồng nước đâm chính diện, ngực áo rách nát, tạo thành một lỗ thủng lớn. Bản thân cậu cũng bị đẩy lùi lại, tạo nên vệt khói dài trăm mét.





“Thần Tử đại nhân!”.





Chứng kiến cảnh đó, Lữ Tông Đường lập tức hoảng sợ hét lên.





Bốn vị trưởng lão đang quan sát trận đấu, nghe ông ta hét lên thì đồng loạt nhìn sang phía Lữ Tông Đường.


Bóng dáng đại trưởng lão lóe lên, chớp mắt đã đến bên cạnh Lữ Tông Đường, thắc mắc hỏi: “Tông Đường, ông vừa nói gì? Cái gì mà Thần Tử đại nhân?”.





Ánh mắt Lữ Tông Đường dao động, chỉ vào Diệp Thiên: “Đại trưởng lão, chính là cậu ta, cậu ta chính là Thần Tử đại nhân!”.





“Tổ huấn mà điện chủ để lại nói rằng, một nghìn năm sau sẽ có người đến cứu vớt Hiên Viên Điện chúng ta, người đó khả năng cao chính là cậu ta!”.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK