Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cho dù là thần nữ tuyệt sắc, hay các tu sĩ cao thủ đến từ khắp nơi bái phỏng, thì toàn bộ cũng chưa từng gặp Diệp Thiên, đều bị Bạch Viêm Minh và Thi Tú Vân chặn lại quay về, chỉ có thể tiếc nuối mà thôi.





Diệp Thiên vốn là người làm chủ, lại làm một kẻ phẩy tay áo, chuyện gì cũng không quan tâm, lúc này lại đang nằm trên bãi cỏ của Tứ Tượng Tông, ngẩng đầu nhìn trời, vô cùng thích ý.





Phía sau núi vốn là nơi hoang vu, trước giờ chỉ có đệ tử Tứ Tượng Tông đặc thù độc hành thỉnh thoảng đến tu luyện, nhưng hôm nay, phía sau núi lại có rất nhiều đệ tử tụ tập, trong đó chiếm đa phần là các nữ đệ tử Tứ Tượng Tông, phần lớn đều xinh đẹp tuyệt sắc, đều là mỹ nhân trăm dặm mới có một.



Advertisement






Bọn họ tuy ra vẻ tu luyện, nhưng ánh mắt như có như không lại nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt mờ ám đưa đẩy.





Diệp Thiên lúc này trong ánh mắt mọi người đã thăng cấp thành anh hùng cái thế đội trời đạp đất, người yêu mến không biết bao nhiêu, ai lại không muốn để lại chút ấn tượng trong lòng Diệp Thiên chứ?





Nhưng dù bọn họ có suy tính trong lòng, nhưng lại không một ai dám tiến lên thưởng thức và bắt chuyện với Diệp Thiên, bởi vì bên cạnh Diệp Thiên có một cô gái mặc trường bào xanh nhạt đang dịu dàng ngồi xếp bằng, bầu bạn cùng Diệp Thiên.





Khí chất cô gái như tiên, xinh đẹp tuyệt thế, khiến mọi người xung quanh đều tự ti mặc cảm, nhưng khi ánh mắt cô ta chạm phải Diệp Thiên, thì chỉ còn lại duy nhất sự dịu dàng.



Advertisement






“Anh bảo bác gái và Bạch Tông Chủ ở bên ngoài chặn khách lại giúp anh, anh lại ở chỗ này yên tĩnh hưởng thụ, có phải hơi quá đáng không?”





Bàn tay ngọc ngà của Yến Khinh Vũ nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của Diệp Thiên, giọng nói dịu dàng.





“Vốn dĩ tôi không quá quan tâm đến tiểu thế giới này, lại nói những người này đến cửa, chẳng qua cũng là sợ sức mạnh của tôi mà thôi, tôi với họ có gì hay ho mà gặp?”





Diệp Thiên nhìn trời, thản nhiên đáp.





Yến Khinh Vũ đương nhiên biết tính cách Diệp Thiên, cô ta nhẹ nhàng cười, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hôm nay tôi thấy anh cứ nhíu mày mãi, có phải có tâm sự gì không?”





“Tâm sự?”





Diệp Thiên thoáng ngây người, sau đó lại lắc đầu.





“Nếu nói là tâm sự thì cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy lần này đến tiểu thế giới , giống như đã trải qua rất rất lâu rồi vậy!”





Giọng điệu cậu bùi ngùi, trong đầu bỗng xuất hiện bạn bè liên quan ở giới thế tục.





“Đợi chuyện bên này xong rồi, tôi muốn trở về giới thế tục ngay lập tức!”





“So với tiểu thế giới , chỉ có giới thế tục mới có thể khiến tôi có cảm giác là nơi thuộc về!”





Yến Khinh Vũ hiểu tâm tình Diệp Thiên, cô ta nhìn chăm chú gương mặt anh tuấn của Diệp Thiên một hồi lâu, đột nhiên nhoẻn miệng cười.





“Sau này anh đi đâu, tôi sẽ cùng anh đến đó!”





Cô ta vừa nói ra câu này, Diệp Thiên bỗng nhiên ngồi dậy, nửa đùa nửa trêu chọc nói: “Cô đừng nên đi theo tôi, sớm tìm một người mình thích rồi gả đi, khỏi phải đến lúc cô không gả được thì dựa vào tôi!”





Ánh mắt Yến Khinh Vũ dao động, tay ôm má nói: “Vậy sao?





Vậy tôi chẳng cần gả nữa, đời này cứ dựa vào anh thôi!”





Nói đến đây, cô ta khẽ lắc ngón tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu anh không đồng ý, tôi cứ trực tiếp tìm Hoa Lộng Ảnh nói chuyện, cùng lắm cô ấy làm lớn, tôi làm nhỏ!”





“Phù!”





Diệp Thiên vừa uống nước vào miệng, nghe thấy câu này lập tức phun ra ngụm nước, căn bản không biết đáp lại thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK