Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 645: Cạm bẫy chết người

Đại địa phương Tây, trong cung điện dưới mặt đất vô cùng quen thuộc.

Vẫn là mười sáu ngai vàng lơ lửng giữa không trung. Mỗi một vị trí đều có hư ảnh, mỗi một người đều đại diện cho những người mạnh nhất trong viện trọng tài.

Mười sáu thẩm phán vương.

Một vị thẩm phán vương lên tiếng với vẻ u ám: “Thật không ngờ, một tên Diệp Lăng Thiên cỏn con mà lại có thể trưởng thành tới mức như thế. Đến cả Neil đã đạt tới vương cấp mà cũng không phải là đối thủ của cậu ta!”

“Xem ra, chúng ta đã tính toán sai rồi. Nếu như trước khi Diệp Lăng Thiên trưởng thành, có thể giết được cậu ta thì bây giờ có lẽ phương Đông sẽ mất đi một lực lượng chiến đấu cực mạnh. Nhưng giờ đây cậu ta không còn là tên học võ cỏn con có thể tiêu diệt dễ dàng nữa.

Giọng điệu người này chứa đựng sự cảm thán và tức giận. Rõ ràng là quyết sách sai lầm đã khiến bọn họ cảm thấy ảo não.

Trước đó bọn họ nhắc tới Diệp Thiên. Dù Diệp Thiên đã giết chết con của thẩm phán, khiến cho viện trọng tài bị tổn thất nặng nề nhưng bọn họ đều thấy bình thường.

Nhưng sau khi Diệp Thiên đánh bại Neil thì cậu trong mắt họ đã hoàn toàn nâng lên một cấp độ khác.

Đây chính là sự chênh lệch giữa vương cấp và không phải vương cấp.

Một vị thẩm phán vương bên cạnh cũng lên tiếng.

“Neil là kẻ phản đồ của giáo triều, tự nguyện gia nhập viện trọng tài. Sự trưởng thành của ông ta thì chúng ta cũng đều nhìn thấy cả. Ông ta cũng là người mới đầu tiên thăng lên vương cấp trong hàng trăm năm qua, tiền đồ vô lượng. Nhưng nào ngờ lại vẫn bị chết trong tay của Diệp Thiên”.

“Dự cảm của tôi là Diệp Thiên trong tương lai sẽ là một kẻ địch lịch sử của viện trọng tài”.

Người ngồi bên cạnh lên tiếng.

“Hàng trăm năm trước, nước Hoa Hạ xuất hiện một Long Hoàng, chính vì sự tồn tại của người này, đối phương đã ngăn chặn sự thống nhất của các nước phương Tây. Hàng trăm năm sau, Hoa Hạ lại xuất hiện thêm Diệp Lăng Thiên, thật đúng là ông trời phù hộ cho Hoa Hạ!”

Người này thở dài, khẽ đưa tay lên. Một luồng sức mạnh lớn dao động, không gian phía trước trở nên méo mó giống như thời gian được nằm gọn trong tay ông ta vậy.

Những người khác không nói gì. Đúng lúc này, cửa của cung điện Hắc Ám được đẩy ra, ba bóng hình bước vào, đi tới trước mặt mười sáu ngai vàng.

Bọn họ không giống như người của viện trọng tài là sẽ quỳ xuống mà chỉ khẽ cúi đầu và vẫn đứng yên tại chỗ.

Trong đó có một người với đôi mắt lấp lánh trong bóng đêm giống như có điện xẹt. Người này nhìn về phía 16 vị thẩm phán vương và trầm giọng: “Giờ đây, Diệp Thiên đã đi tới bước như vậy thì 16 vị thẩm phán vương vẫn chưa đưa ra chỉ thị gì sao?”

Giọng điệu người này mang theo sự chất vấn và để lộ vẻ tự tin.

Dù đối diện với 16 vị thẩm phán vương nhưng dường như người này chẳng có gì phải kiêng dè.

Không có vị thẩm phán vương nào tức giận cả. Trong bóng tối, người ngồi giữa 16 ghế đáp lại.

“Ông cho rằng chúng tôi nên làm thế nào?”

“Lẽ nào các người muốn đích thân ra tay với Diệp Lăng Thiên?”

Nghe thấy vậy, người đàn ông có đôi mắt như tia sét nói lớn: “Đương nhiên!"

“Neil là vương cấp mới sau khi quy ước vương cấp ra đời. Ông ta đã bị đánh bại dưới tay Diệp Thiên. Điều này có nghĩa là chỉ có vương cấp của hàng trăm năm trước mới đủ khả năng chống lại cậu ta!”

“Nếu không ra tay, thì còn ai có thể uy hiếp được Diệp Thiên chứ?”

“Nếu để Diệp Thiên tiếp tục trưởng thành, tới khi đó dù là giới sát thủ, giới võ đạo hay là cả thế giới ngầm của Đông Tây thì cũng sẽ bị một mình cậu ta đè bẹp mà thôi!"

“Tới khi đó nếu cậu ta hô hào, nhất định sẽ có không ít cao thủ đáp lại, đầu quân cho cậu ta. Đợi khi cậu ta mọc đủ lông cánh, chúng ta muốn giết thì đã khó lại càng thêm khó!”

“Lẽ nào ông muốn đợi tới khi đó sao?”

Ông ta nhìn chăm chăm vào 16 vị thẩm phán vương.

Vị thẩm phán vương ngồi giữa trầm ngâm rồi lên tiếng.

"VanVleet, ông là một trong những lão làng của viện trọng tài nhưng đừng quên thân phận của mình!"

“Chú ý khẩu khí của ông!”

Lần này, giọng điệu của người này mạng theo vẻ lạnh lùng khiến cho người đàn ông có đôi mắt như sét kia khẽ tái mặt.

“Xin lỗi vương thượng!”

Ông ta trầm ngâm rồi cúi người trước 16 người kia.

“Tôi không phải có ý mạo phạm nhưng nửa năm qua Diệp Thiên đã làm quá nhiều chuyện. Nếu còn tiếp tục như vậy thì sẽ có một ngày, địa vị bá chủ thế giới ngầm của chúng ta sẽ bị cậu ta làm lung lay!”

“Tôi là lão làng trong viện trọng tài, thật sự không muốn nhìn thấy một đứa thế hệ dưới của Hoa Hạ ngồi lên đầu chúng ta như vậy!”

Giọng điệu ông ta hết sức kích động.

Năm xưa viện trọng tài do một tay bọn họ tạo thành. Ai ai cũng là những kẻ lão làng hàng đầu. Viện trọng tài trong tay bọn họ đã trải quay thời kỳ vô cùng huy hoàng.

Cùng với làn sóng chiến tranh thế giới thứ nhất, thứ hai, cuộc chiến vương cấp đã chèn ép vương cấp phương Đông. Sau khi giáo triều bị ép đổ, giáo hoàng bị ép thoái vị thì thế giới bước vào thời kỳ vũ khí hiện đại hóa. Lúc này bọn họ ở ẩn và đứng sau lưng vận hành mọi thứ.

Đây chính là viện trọng tài do bọn họ tạo ra.

Ông ta thật sự không muốn sự huy hoàng đó bị một tên thuộc thế hệ sau giẫm nát.

"VanVleet, làm tốt việc của mình. Chuyện của Diệp Thiên chưa tới mức cần chúng ta ra tay! Ra ngoài đi!”

Thẩm phán vương ngồi giữa không trả lời nhiều, chỉ xua tay với thái độ lạnh lùng.

“Nhưng mà…”

VanVleet cảm thấy không cam tâm, đang định nói gì đó thì hai người bên cạnh, một trái, một phải đã bước lên đè vai ông ta.

“Vanvleet, chuyện của Diệp Lăng Thiên sẽ do các vương thượng quyết định, chúng ta ra ngoài trước đi!”

Hai người phía sau có thân phận tương đương VanVleet, cũng là một trong những lão làng của viện trọng tài. Thấy bọn họ nói vậy, VanVleet đành phải kìm nỗi oán hận, cùng họ đi ra ngoài.

Bên ngoài cung điện Hắc Ám, ba người đi qua hành lang, VanVleet vẫn khó có thể bình tĩnh lại.

“Vừa rồi sao mọi người lại ngăn cản tôi?”

Ông ta nhìn hai người còn lại và nói với vẻ trách cứ.

“VanVleet ông gia nhập vương cấp hàng trăm năm nhưng mà tính cách thì tới giờ vẫn chưa chịu thay đổi!”

Người đàn ông bên cạnh mặc áo bào màu trắng cười và lắc đầu.

“Tôi biết ông rất muốn đích thân giết chết Diệp Lăng Thiên, nhưng ông đừng quên, quy ước vương cấp vẫn còn đó!’

VanVleet hừ giọng lạnh lùng với vẻ khinh thường.

“Cái gì mà quy ước vương cấp chứ. Quy ước vương cấp năm đó chẳng phải là do viện trọng tài chủ trương ký kết sao. Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì bất kỳ quy tắc ràng buộc nào cũng có thể vượt qua được. Chỉ cần vương thượng đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể loại bỏ quy ước”.

Hai người còn lại không hề phản đối, rõ ràng là bọn họ đồng ý với lời nói của VanVleet, nhưng người mặc áo bào dài tiếp tục: “Quy ước vương cấp đối với chúng ta không có sức ràng buộc nhưng dù sao bây giờ là thời đại vũ khí hiện đại hóa, công khai loại bỏ quy ước chỉ gây ra thêm sự chú ý mà thôi!”

Người này đi trước, đôi mắt sâu thăm thẳm chứa đựng sự tính toán.

“Còn việc của Diệp Lăng Thiên, ông càng không cần phải lo lắng!”

“Năm xưa vương cấp thống trị thế giới rồi vũ khí hiện đại thay đổi thời đại, vương cấp bị chìm nghỉm gần nửa thế kỷ. Còn Diệp Lăng Thiên lại đưa thế giới trở lại thời kỳ võ thuật một lần nữa, ông cho rằng, những quốc gia đương thời sẽ để cho cậu ta tiếp tục làm gì thì làm sao?”

Ông ta nhếch miệng cười, để lộ ra ý vị sâu xa.

“Người định ra trật tự thế giới đã không còn là vương cấp nữa rồi. Những quốc gia đương thời họ sẽ không để cho người khác làm đảo lộn cục diện của thời đại đâu!”

“Diệp Lăng Thiên sớm bị các nước lớn ghim rồi. Thứ mà cậu ta phải đối diện còn đáng sợ hơn gấp mười lần so với vương cấp của hàng trăm năm trước!”

VanVleet nghe thấy vậy thì trở nên bình thản hơn. Ông ta không nói gì nữa giống như đã hiểu ra.

Tại quân khu của tỉnh Xuyên, Lương Long Đình đang ngồi trong phòng làm việc. Ông ta vừa nhận được điện thoại của Vương Tường Long.

Sau khi hiểu về sự việc, ông ta không hề hạ lệnh điều động vũ trang và trực thăng mà chỉ cùng Diệp Thiên rơi vào im lặng.

Vài giây sau, ông ta bỗng đứng dậy với sắc mặt tái mét.

“Hỏng bét rồi!”

“Việc bao vây Hắc Tháp không phải là ý đồ thực sự của đối phương!”

“Hắc Tháp chỉ là mồi nhử thôi, thứ mà bọn họ thật sự muốn dẫn dụ chính là tướng Diệp!”

Ông ta lập tức hiểu ra đây chính là cạm bẫy chết người mà bọn họ tạo ra cho Diệp Thiên.
Chương 646: Người đó có thể cứu chúng ta không?

“Khốn nạn!”

“Lương Long Đình – vị tướng quản lý phương Nam hàng chục năm đập mạnh tay xuống bàn trà.

Một người có vị trí cao như ông ta thì mối quan hệ với các tướng của các nước rất rộng, cũng như ông ta hiểu rất rõ về thế cục của thế giới.

Mặc dù khu vực Trung đông hỗn lọan nhưng dù có như vậy thì cũng không thể nào tồn tại một đội quân đầy đủ vũ trang, một đội quân đầy đủ vũ khí hạng nặng và tiến thành vây giết các thành viên của Nam Long Nhận được.

Nhiệm vụ mấy người Hắc Tháp phụ trách lần này giống như nhiệm vụ mà các thành viên khác của Nam Long Nhận thực hiện, thậm chí còn thấp hơn vậy mà lại có thể khiến cho một đội quân trang bị vũ trang chú ý, điều này rõ ràng là vô lý.

Hơn nữa ông ta nhận được tình báo mới nhất rằng mặc dù mấy người Hắc Tháp bị đội quân của đối phương bao vây cùng vũ khí hiện đại ở biên giới nước Y nhưng đối phương không hề ra tay ngay lập tức mà như đang chờ đợi điều gì đó.

Mà lúc này, đáp án duy nhất có thể lý giải đó chính là vì Diệp Thiên cũng đang ở Trung đông.

Ông ta khẽ dao dộng đôi mắt, lập tức để Vương Tường Long sử dụng vệ tinh liên hệ với hai chị em nhà họ Lâm, để họ nhắc nhở Diệp Thiên cẩn thận.

Hơn mười phút sau, ông ta mới nhận được hồi đáp của Vương Tường Long và lập tức tức giận.

“Cái gì? Tướng Diệp đã tiến về phía trước rồi sao?”

Ông ta đanh mặt trông vô cùng âm sầm.

“Xem ra, bọn chúng đúng là muốn ra tay với tướng Diệp thật rồi!”

Nhưng dùng lúc này có đau đầu, không cam tâm thì cũng chẳng làm được gì.

Trung đông quá xa xôi, dù ông ta có là một vị tướng của Hoa Hạ thì cũng không thể vươn tay ra tận Trung đông được nên chỉ biết âm thầm cầu nguyện, mong rằng những gì mình đoán đều là sai.

Phía biến giới nước Y của Trung đông, có một thành phố nhỏ đã bỏ hoang hơn nửa năm.

Bên trong một ngôi nhà bằng đá cũ nát, một người đàn ông kiện tráng cẩn thận áp sát vào tường, dùng đá ném vỡ máy không người lái vừa bay ngang bầu trời. Đó chính là đội trưởng của Nam Long Nhận – Hắc Tháp.

Lúc này trên người anh ta có vô số vết thương, những vết thương do đá vụn và mảnh đạn cắt vào người.

Anh ta dựa vào tường, cẩn thận tiếp cận với bên ngoài thành, cuối cùng thì cũng tới được mép tường.

Anh ta liếc nhìn, thì thấy bên ngoài có từng hàng xe bọc thép đang đỗ ở đó, trong đó có không ít xe là xe tăng có thêm nòng pháo.

Các thành viên được trang bị vũ khí cầm súng trong tay với đôi mắt lạnh như băng, ánh lên sát khí. Rõ ràng đây là binh sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp.

Hắc Tháp nhìn, vừa thò đầu ra thì bỗng thấy một binh sĩ khựng người, nhìn về phía anh ta, tay chộp lấy một quả hỏa tiễn thủ công và chĩa về phía bức tường.

“Soạt!”

Hỏa tiễn ma sát cực mạnh với không khí, Hắc Tháp chỉ nhìn thấy một bóng hình đen xì đang lao nhanh về phía mình.

Anh ta không kịp suy nghĩ, chỉ lao qua một bên, lăn người ra phía sau một bức tường khác. Bức tường trước đó anh ta đứng nấp nổ tung vì bị hỏa tiễn tấn công.

“Khốn nạn!”

Hắc Tháp chỉ cảm thấy tiếng nổ ầm ầm bên tai. Anh ta không dám dừng lại, chỉ nghiến răng tiếp tục nhảy lên và lao về phía nội bộ của thành, không dám tiến tới sát vùng biên nữa.

“Mục tiêu núp ở bên trong, có tấn công nữa không?”

Một binh sĩ cầm súng, mặt áo giáp đứng bên cạnh đang báo cáo với người đàn ông trung niên đứng đầu.

“Không cần nữa, để cậu ta chạy đi!”

Người đàn ông trung niên mặc quân phục màu xanh, dựa vào chiếc xe bọc thép và châm một điếu xì gà.

Ông ta khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.

“Những người trốn trong thành chẳng qua là tôm tép thôi. Mệnh lệnh của phía trên chỉ là khóa chặt thành, không để người ở bên trong chạy thoát.

“Mục tiêu thật sự của chúng ta không phải là những người này!”

“Tòa thành này đã bị ba nghìn người bao vây rồi, thêm sáu mươi chiếc xe bọc thép nữa, ba mươi lăm xe tăng, hai mươi xe gắn hỏa tiễn, những người bên trong có ba đầu sáu tay thì cũng không thoát ra nổi đâu!’

“Chính chủ vẫn chưa tới thì chúng ta cần phải kiên nhẫn một chút!”

Mấy binh sĩ xung quanh đồng loạt gật đầu.

“Vâng!”

Bên trong thành, cơ thể Hắc Tháp lao đi như gió, xuyên qua một căn nhà cũ nát. Cuối cùng thì tới một căn nhà dân còn nguyên vẹn.

Anh ta bay qua tường, lao vào trong. Bên trong có chín người đang ngồi vây lại, nghe thấy tiếng động, những người này đều cảm thấy lo lắng và bèn nhìn về phía có tiếng động.

Nhìn thấy là Hắc Tháp, những người này mới nhẹ nhõm vài phần, nhưng biểu cảm vẫn vô cùng lo lắng.

“Đội trưởng, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

Một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp lên tiếng, đây chính là Thủ Thuật Đao – người giỏi ám sát bậc nhất trong đội Nam Long Nhận.

Những người khác như Cương Quyền cũng đều chờ đợi, cùng với một y sư mặc áo trắng và một cặp thanh niên trẻ tuổi.

Thủ Thuật Đao hỏi vậy thì những người khác cũng nhìn về phía Hắc Tháp, hi vọng có thể nhận được chút tin tức từ anh ta.

“Không được!”

Biểu cảm của Hắc Tháp vô cùng nghiêm túc, mặc dù không chấp nhận nhưng anh ta chỉ biết lắc đầu.

“Bọn chúng không hề có dấu hiệu rút lui, hơn nữa số người còn nhiều hơn trước gấp đôi, cộng thêm xe tăng thì hầu như chúng ta đã bị bao vây chết cứng trong này rồi!”

Nghe thấy vậy Bộc Phát tức giận đứng lên, đập mạnh nắm đấm vào tường tạo thành một cái hõm.

“Khốn khiếp, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, thay vì bị nhốt chết ở đây thì chi bằng chúng ta ra ngoài liều mạng với chúng một trận đi!”

“Tôi dù có chết thì cũng sẽ cố tạo ra một đường sống cho mọi người, để mọi người có thể đưa giáo sư Nguyễn và con của ông ấy rời đi an toàn!”

Người này nói và định lao ra thì bị Lý Vân Phi ngăn lại.

“Bộc Phát, đừng kích động!”

Lý Vân Phi chộp lấy vai của Bộc Phát và trầm giọng: “Giờ đối phương chỉ bao vây chứ chưa hề có hành động gì, rõ ràng là tạm thời chúng ta vẫn được an toàn!”

Bộc Phát nghe thấy vậy thì bình tĩnh hơn. Những người khác quay cả nhìn đội trưởng Hắc Tháp.

“Đội trưởng, anh nói xem giờ phải làm thế nào?”

Hắc Tháp trầm ngâm và tạm thời cũng không nghĩ ra được đáp án.

Lần này họ nhận lệnh là yểm hộ cho giáo sư Nguyễn cũng với con của giáo sư rút lui. Đây vốn là nhiệm vụ hết sức bình thường nhưng không ngờ giữa đường lại xuất hiện một đội quân vũ trang được đào tạo chuyên nghiệp, chẳng nói chẳng rằng cứ thế chèn ép bọn họ và đẩy bọn họ tới biên gới của nước Y.

Bất lực, bọn họ đành phải ẩn nấp trong tòa thành đổ nát này.

Anh ta khẽ nheo mắt, trầm tư vài phần.

“Nói thật, tôi cũng chẳng có đối sách hay ho nào cả!”

Những người khác nghe thấy vậy thì cảm thấy tuyệt vọng. Bình thường Hắc Tháp là người đa mưu túc trí, trầm ổn và điềm đạm, có thể phân tích được thế cục, đưa ra được cách phá vỡ thế trận. Thế nhưng hôm nay rõ ràng Hắc Tháp cũng phải bó tay.

Thủ Thuật Đao khẽ day mặt với vẻ mệt mỏi và thở dài.

“Hầy, nếu như chúng ta có được bản lĩnh như tổng giáo quan thì tốt. Chúng ta chỉ cần có được năng lực như giáo quan thì nhất định có thể thoát ra được!”

Đang cảm thán thì bỗng cô gái trẻ bên cạnh đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt hiếu kỳ.

“Tổng giáo quan mà mọi người nói tới rốt cuộc là người như thế nào vậy, có thể cứu chúng ta không?”
Chương 647: Tới kịp!

Cô gái với khuôn mặt xinh đẹp hơn cả Thủ Thuật Đao. Nếu ở trong trường đại học thì chắc chắn sẽ xếp vào hạng hoa khôi.

Cô gái nhìn Thủ Thuật Đao với vẻ hiếu kỳ và đầy hi vọng.

Nhắc tới ba từ “Tổng giáo quan” thì Bộc Phát, Cương Quyền, Lý Vân Phi, Hắc Tháp đều tái mặt và để lộ ra vẻ tôn kính.

Bộc Phát với tính tình nóng nảy lúc này lên tiếng.

“Cô Nguyễn, không phải chúng tôi nói đùa với cô đâu, tổng giáo quan của chúng tôi có thể nói là thần linh đấy!”

“Năng lực của giáo quang không phải là điều mà cô có thể tưởng tượng. Nếu như giáo quan ở đây thì chắc chắn chúng ta có thể thoát ra được!”

Cương Quyền cũng phụ họa theo: “Đúng, với thực lực của giáo quan, chuyện này đối với giáo quan đúng là dễ như trở bàn tay!”

Mặc dù Diệp Thiên đã rời khỏi Nam Long Nhận được gần ba tháng thế nhưng những thành viên lão làng trong Nam Long Nhận lúc nào cũng coi cậu như thần linh, là tấm gương không thể thay thế trong lòng họ.

Mỗi lần nhắc tới Diệp Thiên là bọn họ đều cảm thấy vô cùng tôn kính. Những binh sĩ mới tới Nam Long Nhận nếu như tỏ ra bất kính với Diệp Thiên thì ít nhiều cũng bị họ giáo huấn cho một trận.

“Giáo quan lợi hại như vậy vậy giờ đang ở đâu? Chúng ta có thể liên hệ được không? Để giáo quan mau tới cứu chúng ta!”

Cô gái nói với mấy người Hắc Tháp bằng vẻ mặt ngây thơ.

“Điều này…”

Hắc Tháp á khẩu. Diệp Thiên là thần long xuất quỷ nhập thần, tung tích mơ hồ, từ sau trận chiến ở sông Lan Thương và rời khỏi Nam Long Nhận thì không còn liên hệ với bất kỳ thành viên nào ở đây nữa nên bọn họ không thể biết được tung tích của Diệp Thiên.

Hơn nữa Diệp Thiên đảm nhiệm chức tổng giáo quan của Nam Long Nhận chỉ có một tháng. E rằng trong mắt cậu Nam Long Nhận cũng không là gì chứ đừng nói tới việc có thể nhờ cậu tới cứu bọn họ ở nơi nghìn dặm xa xôi như thế này.

Nói cách khác, dù bọn họ có thể liên hệ được Diệp Thiên thì từ Hoa Hạ tới đây e rằng tới khi đó bọn họ đã bị đè thành thịt xay rồi.

“Chậc!”

Thấy đám đông trầm mặc, cô gái định hỏi tiếp thì người thanh niên bên cạnh bèn cười lạnh lùng.

“Thanh Trúc, đừng ngây thơ nữa, cái gì mà tổng giáo quan chứ, đừng nghe họ nói linh tinh!”

Người thanh niên nói với giọng châm chọc: “Bọn họ đều là thành viên của Nam Long Nhận, là những binh sĩ tinh nhuệ nhưng đối diện với những phần tử vũ trang thì cũng bó tay, chỉ có thể đưa chúng ta tới cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này thôi!"

“Tổng giáo quan của bọn họ dù có lợi hại thì cũng chẳng lợi hại nổi đến đâu. Có thể nào chống lại xe tăng giáp thiết, hỏa tiễn sao? Đúng là nói nhảm!”

Người thanh niên trông nho nhã rõ ràng là được giáo dục rất tốt thế nhưng giọng điệu lại mang vẻ cao ngạo cứ như cao sang hơn người khác một cấp vậy.

Nghe thấy vậy, mấy người Hắc Tháp tái mặt. Bộc Phát tối sầm mặt, cảm thấy tức giận bè quát lên với người thanh niên: “Chú ý lời ăn tiếng nói của cậu, tổng giáo quan của chúng tôi là nhân vật tầm cỡ thật sự, không cho phép cậu sỉ nhục như vậy!”

Người thanh niên không hề tỏ ra sợ Bộc Phát, chỉ lạnh lùng nói: “Sao, không muốn để người khác nói phải không, bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?”

Cậu ta đứng dậy, nhìn thẳng đám đông và chất vấn.

“Mệnh lệnh mà mọi người nhận được là giúp ba người chúng tôi rời khỏi Trung đông. Giờ thì sao? Không những không rời khỏi được Trung đông mà còn bị một đám vũ trang không rõ thân phận bao vây ở đây, không nước, không lương thực vậy mà các người cứ một mực nói mình là thành viên của Nam Long Nhận, là đội quân mạnh nhất Hoa Hạ, đúng là khoác lác!”

Bộc Phát á khẩu khi bị người thanh niên bật lại. Anh ta không thể trả lời, chỉ căm hận nghiến răng và ngồi xuống một góc tường.

Lý Vân Phi từ đầu đến cuối luôn im lặng. Nhìn thấy bầu không khí căng thẳng thì mới lên tiếng: “Được rồi các vị, bớt nói vài câu. Giờ chúng ta ngồi cùng một chiếc thuyền, cần phải đoàn kết. Nếu chúng ta ngồi đây mỗi người một ý thì thế cục sẽ còn nghiêm trọng hơn bây giờ đấy".

Người thanh niên nghe thấy vậy bèn xua tay, đứng qua một bên như không có chuyện gì, rõ ràng là người này không muốn cùng đội với mấy người Hắc Tháp.

Cô gái trẻ nhìn Thủ Thuật Đao. Thủ Thuật Đao khẽ lắc đầu. Lúc này cô gái mới phản ứng lại, đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng.

Dù sao thì, tình thế cũng chẳng thể thay đổi gì. Cô gái đành lẳng lặng ngồi qua một bên. Thế nhưng trong lòng vẫn dấy lên hi vọng, mong rằng “tổng giáo quan” mà bọn họ nói đến kia sẽ đột nhiên xuất hiện và đưa bọn họ thoát khỏi sự nguy hiểm.

Căn phòng chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, Lý Vân Phi mới lên tiếng.

“Lẽ nào mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Vân Phi vuốt cằm, tiếp tục nói: “Phần tử vũ trang xuất hiện đột ngột không nói, nhưng tới giờ vẫn không hề làm gì chúng ta ngoài việc tiến hành áp chế. Không hề có ai trong chúng ta bị thương vong cả!”

“Chúng ta ở trong thành phố đổ nát này, mặc dù diện tích không nhỏ nhưng cũng không lớn. Với quy mô của bọn họ, nếu muốn giải quyết chúng ta thì chỉ cần hỏa lực là chúng ta sẽ nát thành bột ngay!”

“Vậy mà bọn họ không hề tiến hành bất cứ hành động gì, chỉ bao vây. Tôi luôn cảm thấy, bọn họ hình như đang cố tình chờ đợi điều gì đó!”

Mấy người Hắc Tháp trước đó đều bị tình thế căng thăng khiến không thở nổi, chỉ đau khổ nghĩ cách thoát thân chứ không hề suy nghĩ kỹ. Giờ Lý Vân Phi nói như vậy thì họ mới bừng tỉnh.

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ!”

Cương Quyền trầm giọng: “Chúng ta vốn hành động trong mười phút vô cùng thuận lới, rời khỏi biên giới Trung Đông nhưng đội quân vũ trang đột nhiên phát hiện ra hành tung của chúng ta, chặn đường, ép chúng ta tới đây!”

“Lúc trước tôi còn không thấy gì, giờ Vân Phi nói như vậy thì đúng là tôi thấy có gì đó không ổn. Hình như bọn họ cố tình ép chúng ta tới đây!”

“Lẽ nào bọn chúng còn mục tiêu nào đó chưa nói ra sao?”

Mấy người Hắc Tháp chau mày, cũng rơi vào trầm tư. Người thanh niên đứng bên cạnh chỉ cười lạnh lùng.

“Đối phương có mục đích gì không phải là điều mà mọi người cần suy nghĩ lúc này. Tình hình lúc này là làm thế nào có thể nhanh chóng thoát khỏi đây. Thoát khỏi tình cảnh bị khóa chặt này, nếu không thì dù các người có trên thông thiên văn, dưới tường địa lý cũng có tác dụng gì chứ?”

Mấy người Thủ Thuật Đao đanh mặt, cảm thấy bất mãn với người thanh niên luôn không coi ai ra gì này. Hắc Tháp thì tối sầm mặt, đang định nói gì đó thì lúc này một âm thanh bùng nổ vang lên. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn

Bảy thành viên của Nam Long Nhận đều rơi vào trạng thái cảnh giác và lao ra khỏi cửa, nghe ngóng tình hình xung quanh.

Bọn họ vừa bước ra ngoài thì đã có một làn gió điên cuồng ập tới.

Đám đông đồng loạt ngẩng đầu. Tất cả đều khựng người.

Giáo sư Nguyễn do quá mệt nên lúc này đang ngủ thiếp đi. Đôi thanh niên thấy trạng thái khác thường của bảy người Nam Long Nhận thì lúc này cũng đều ra cửa với vẻ tò mò và nhìn lên trời.

Hai người họ nhìn lên và bỗng đơ người.

Bọn họ thấy một luồng ánh sáng xanh chói mắt giống như thiên thạch rơi xuống

Một bóng người mơ hồ hiện ra giữa luồng sáng xanh đó.
Chương 648: Đối mặt với nghìn quân

“Đó là cái gì thế?”

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng xanh tỏa ra từ trên bầu trời, ai nấy cũng biến sắc, lộ ra vẻ không thể tin được.

Nhất là đôi nam nữ trẻ tuổi đó nhìn chằm chằm hồi lâu vào ánh sáng xanh kia, trong tia sáng ấy thấp thoáng có một bóng người khiến họ phải ngạc nhiên.

“Đó là siêu nhân sao?”

Đôi mắt người phụ nữ lấp lánh không khỏi lẩm bẩm.

Mấy người Hắc Tháp sau một hồi sửng sốt thì lại nhớ đến một ký ức.

Trên sông Lan Thương cũng có một bóng người màu xanh chém đứt cường thế của Đường Mục Sơn – ông tổ của Đường Môn ngông cuồng không ai bì được, mà bây giờ bóng dáng người cũng dần trùng khớp với bóng người trong trí nhớ họ.

“Là tổng giáo quan, là cậu ấy”.

Ánh sáng xanh ngày càng đến gần, chỉ cách họ một trăm mét, họ đã có thể nhìn thấy tướng mạo và gương mặt của Diệp Thiên.

Diệp Thiên một đường từ nước Yisa, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ một tiếng đồng hồ sau cuối cùng cũng đến được biên giới nước Y.

Cậu vừa liếc mắt đã nhìn thấy đám người Hắc Tháp ẩn hiện trong thị trấn, cậu híp mắt đang đợi đáp xuống để đưa họ rời khỏi đây.

Ngay lúc này một tiếng pháo bỗng vang lên.

“Ầm!”

Xe thiết giáp hỏa tiễn pháo cửa sau hơi nâng lên, trong hai mươi bốn viên đạn hỏa tiễn có một viên bắn lên không trung, đó là tên lửa đạn đạo phòng không chuyên nghiệp, sức công phá cực mạnh.

Đạn hỏa tiễn đâm xuyên qua không trung, phát ra tiếng kêu dữ dội đánh thẳng vào ngực Diệp Thiên.

“Hửm?”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ híp, hơi động cả người nhích sang bên cạnh mười trượng, đạn hỏa tiễn lướt qua trước ngực Diệp Thiên, tiếng gió vụt qua khiến quần áo Diệp Thiên cũng phát ra âm thanh.

Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Diệp Thiên hơi ngưng trọng, đám người trốn trong thành cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

“Chúng dám ra tay với tổng giáo quan à?”

Hắc Tháp hơi hoảng, trong đầu lập tức hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.

“Trước đó chúng ta vẫn cứ trốn ở đây, đối phương lại không có bất kỳ hành động gì, cũng không tấn công chúng ta, tổng giáo quan vừa đến đối phương đã dùng đến xe bọc thép hỏa tiễn và đạn hỏa tiễn, lẽ nào…”

Hắc Tháp vừa dứt lời, Lí Vân Phi ở một bên đã trầm giọng nói.

“Mục tiêu của chúng là tổng giáo quan”.

“Hả?”. Thủ Thuật Đao, Bộc Phá, Cương Quyền đều biến sắc.

“Nói thế thì chúng ta chẳng qua chỉ là mồi nhử để dụ tổng giáo quan ra à?”

Bộc Phá nhìn mọi người, dù anh ta là người có trí thông minh bình thường nhất trong số họ cũng nhìn ra vẻ khinh thường trước mặt.

Thủ Thuật Đao trầm tư một chốc rồi trầm giọng nói: “Có thể thấy đám người này được huấn luyện rất tốt, đều là người tài trong người tài, trang bị vũ trang đều tốt hơn mức bình quân của các nước trên thế giới hiện giờ, cực kỳ đầy đủ”.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao họ biết lấy chúng ta ra làm mồi nhử thì tổng giáo quan sẽ đến?”

Ánh mắt Hắc Tháp sâu hun hút, nắm đấm hơi run.

“Tôi nghĩ chắc chắn ai đó đã thuê đám người này, mà người thuê chúng lại biết rõ hành tung của tổng giáo quan như lòng bàn tay”.

“Có thể làm được đến mức này e là chỉ có mấy nước lớn lúc đó”.

Lí Vân Phi sợ hãi đến biến sắc, nghiêng đầu nói: “Ý anh là có một nước lớn muốn nhằm vào tổng giáo quan à?”

Hắc Tháp không đáp lời, chỉ nhìn ánh sáng xanh trên bầu trời, vẻ mặt ngày càng u ám.

“Xoẹt!”

Đạn hỏa tiễn lướt qua trước mặt Diệp Thiên nhưng không bắn trúng cậu, khoảnh khắc đạn hỏa tiễn lướt qua, cả người Diệp Thiên lùi về sau, sau đó đánh một đòn ra.

Một luồng chân nguyên được phóng ra ngoài biến thành một đường mảnh đâm thẳng vào phần đuôi đạn hỏa tiễn khiến nó nổ tung trong không khí, bắn ra tia lửa.

Suy nghĩ của cậu thay đổi, dường như lúc này cậu đã biết những thành phần vũ trang này đang đợi cậu xuất hiện.

“Nước lớn trên thế giới sao?”

Diệp Thiên siết nắm đấm, ánh mắt hiện lên tia sát khí.

Trong chiếc xe bọc thép bên dưới, người đàn ông lực lưỡng trung niên dẫn đầu vung tay lên ra lệnh tấn công Diệp Thiên.

“Mục tiêu xuất hiện, tấn công cậu ta bằng hỏa lực”.

Ông ta vừa ra lệnh, hai mươi hai đạn hỏa tiễn phòng không đồng loạt được bắn ra.

Gần ba nghìn nhân viên vũ trang đều giơ súng trường lên nhắm bắn vào không trung.

Hơn nữa còn có mười sáu khẩu súng Gatling nhắm chuẩn vào Diệp Thiên, bắt đầu nổ súng.

Chỉ thoáng chốc lực lượng vũ trang ba nghìn người đã tập trung toàn bộ hỏa lực đánh về phía Diệp Thiên.

Cảnh tượng này khiến nam nữ trẻ tuổi bên cạnh mấy người Hắc Tháp ngây người.

Lúc này Diệp Thiên từ không trung bay đến, quanh người là ánh sáng xanh cứ như siêu nhân.

Nhưng bây giờ lực lượng vũ trang ba nghìn người đều đang tập trung toàn bộ hỏa lực vào cậu, cảnh tượng này kích thích hệt như vũ khí hiện đại đối phó với siêu nhân.

Tình tiết chỉ có khả năng xuất hiện trong phim Hollywood giờ lại xuất hiện trước mắt họ.

“Thôi xong, là do chúng ta hại tổng giáo quan”.

Hắc Tháp đấm một cú lên tường, lộ ra vẻ tự trách.

Họ biết rõ Diệp Thiên rất mạnh, nhưng một cường giả có mạnh đi chăng nữa cũng không thể chống lại lực lượng hiện đại hóa.

Lúc này nơi này có xe bọc thép và xe tăng, cũng như các loại vũ khí hiện đại, hơn nữa còn có đến hơn ba nghìn người, một mình Diệp Thiên sao có thể đánh lại một nhóm vũ trang hùng mạnh như vậy?

Những người khác cũng sa sầm mặt mày, nhưng lúc này họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn pháo lửa nhắm đánh Diệp Thiên.

Trong căn cứ tình báo ngầm ở đại lục Mỹ Âu, trên màn hình lớn xuất hiện một hình ảnh, chính là cảnh tượng Diệp Thiên đối mặt với lực lượng vũ trang ba nghìn người, gần như mỗi một hình ảnh đều đang nhắm vào Diệp Thiên.

“Quả nhiên Diệp Lăng Thiên sẽ đến, lần này phải tiêu diệt hoàn toàn mối hiểm họa cực lớn này”.

“Cử đội hình X10A, không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải khiến cậu ta ngủ đông ở Trung Đông”.

Mọi người bên dưới đồng thanh đáp, lập tức bắt đầu triển khai chiến lược.

“Soạt!”

Trên bầu trời, hai mươi hai đạn hỏa tiễn bắn về phía Diệp Thiên đã khóa chặt vị trí của cậu.

“Hừ!”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, đồng thời cả người lùi về sau, muốn kéo khoảng cách với đạn hỏa tiễn.

Tốc độ của cậu đã vượt xa tốc độ âm thanh, nhưng đạn hỏa tiễn lại có tốc độ gấp đôi tốc độ âm thanh, lập tức kéo gần khoảng cách với cậu hơn.

Con ngươi cậu co rụt, chân nguyên tức khắc dâng lên ngưng tụ thành một màn chân nguyên trước người cậu.

“Bùm!”

Hai mươi bốn đạn hỏa tiễn nổ ngay trước người Diệp Thiên, nổ ngay trên chân nguyên bảo vệ cậu.

Tiếng nổ cực kỳ chói tai, sức công phá cực mạnh biến thành một đợt sóng lan ra, Diệp Thiên hừ một tiếng, bị đánh lùi về sau.

Chân nguyên hộ thân của cậu có thể ngăn được đòn tấn công chính diện của súng trường nhưng uy lực nổ của đạn hỏa tiễn cũng có thể phá hủy cả xe bọc thép, bay xa hơn đạn của súng trường. Hơn nữa hai mươi hai viên đạn hỏa tiễn tấn công cùng một lúc, tức là sức tấn công gấp hai mươi hai lần, dù tu vi của Diệp Thiên có mạnh đi chăng nữa cũng không đỡ được đòn tấn công này.

Chân nguyên hộ thân của cậu bị đánh nát, quần áo cậu cũng bị hỏa tiễn cho nổ tung, trên ngực hiện ra một mảng màu đen như than, hất văng cậu ra phía sau mấy chục mét.

“Đây chính là uy lực của vũ khí hiện đại sao?”

Diệp Thiên đổi sắc, lúc này cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao vương cấp lúc đầu làm chủ thế giới lại ẩn cư.
Chương 649: Tay không phá xe bọc thép

Một vùng trước ngực Diệp Thiên cháy đen, quần áo đã bị đốt cháy một vùng, cậu khẽ vỗ ngực, lau mấy phần đen đi, để lộ làn da trắng mịn không tì vết lại rắn rỏi đầy sức mạnh.

Hai mươi hỏa tiễn phòng không đồng loạt bắn ra, đánh vỡ chân nguyên phòng thân của cậu, nhưng lại không thật sự khiến cậu bị thương.

Phệ Thiên Chi Thể của cậu đã thành, chỉ dựa vào thân thể cũng có thể chống đỡ được sự tấn công trực tiếp từ lựu đạn, sức tấn công và uy lực nổ tung của hỏa tiễn lúc nãy đã bị chân nguyên của cậu cản được bảy phần, ba phần còn lại chỉ là thiêu đốt quần áo cậu, chứ không hề thực sự gây tổn thương cho cậu.

Nhưng một đòn này đủ khiến cậu hiểu rõ uy lực của vụ khí hiện đại.

“Chẳng trách chúa tể vương cấp ban đầu cuối cùng cũng chỉ có thể ẩn nấp trên thế gian này!”

Lần đầu tiên vẻ mặt cậu lại nghiêm trọng như vậy.

Mấy vũ khí cỡ lớn tựa như vũ khí hạt nhân có thể huỷ diệt thế giới tạm thời không nhắc đến, chỉ cần hỏa tiễn phòng không này bắn ra cũng đủ khiến vương cấp bình thường bị tiêu diệt lập tức.

Mặc dù vương cấp mạnh mẽ, nhưng sao có thể chống lại quân đội hiện đại hoá được? Càng đừng nói đến còn có các vũ khí công nghệ cao như tàu sân bay, vũ khí laser, đạn hạt nhân cỡ nhỏ,…

Ở thời đại này, nếu vương cấp không cẩn nấp, chỉ vừa thấp thoáng xuất hiện thì e rằng các nước lớn hiện tại sẽ tiến hành chế tài quân sự thật sự.

Trước đây, Diệp Thiên đã từng nghĩ có một ngày sẽ giao đấu với quân đội hiện đại hoá, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Trong lúc cậu suy nghĩ, lại có thêm một chiếc xe thiết giáp hoả tiễn khác tiến lên, hai mươi bốn hỏa tiễn phòng không được nâng lên, chuẩn bị bắn ra.

“Vèo!”

Lúc này, cuối cùng Diệp Thiên cũng hành động rồi.

Từ đòn tấn công vừa nãy, cậu đã biết được uy lực của hỏa tiễn này, lập tức cuộn người, phóng thẳng về phía dưới.

“Bắn ra!”

Chỉ huy bên dưới ra lệnh, hai mươi bốn hỏa tiễn được bắn ra.

“Soạt!”

Tiếng xé gió đột nhiên vang lên, hai mươi bốn luồng sóng phóng thẳng về phía Diệp Thiên.

Cả người Diệp Thiên trên không, ánh mắt loé sáng, chân bước trong không trung.

Cậu vừa hạ chân xuống, không khí bên dưới lập tức lõm xuống, biến thành một dấu chân to lớn tầm mười trượng.

Bước chân này tựa như bàn chân người khổng lồ viễn cổ đạp xuống, đạp thẳng vào tuyến đường của hai mươi bốn hỏa tiễn.

“Ầm ầm!”

Hai mươi bốn hỏa tiễn nổ tung trên không, cách Diệp Thiên hơn mười trượng, chỉ có một chút dư âm vụ nổ bay tới trước ngực Diệp Thiên.

“Cái gì?”

Các thành viên vũ trang bên dưới đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, mà Diệp Thiên lại không hề dừng lại, hai tay vừa túm, một cây thương lửa được cậu nắm trong tay.

Cậu không hề do dự, lập tức ném thẳng vào xe thiết giáp hỏa tiễn bên dưới.

“Ầm ầm!”

Trong không khí, một ánh lửa bắn ra, cây thương lửa thẳng tắp đâm vào vỏ ngoài xe thiết giáp hỏa tiễn.

Vỏ ngoài xe thiết giáp hỏa tiễn vô cùng cứng cáp, được đúc thành từ hợp kim, cho dù dùng một trăm cây súng trường bắn phá từ bên ngoài một ngày một đêm cũng chưa chắc có thể xuyên thủng.

Nhưng Diệp Thiên vừa ném thương xuống, lại giống như dao bén chém đậu hũ vậy, đâm thẳng vào khoang điều khiển, sau đó một tiếng nổ vang lên truyền khắp xung quanh.

Một chiếc xe thiết giáp hỏa tiễn ở trước mặt hơn ba nghìn người, lập tức bùng nổ.

“Cái này…”

Quân chỉ huy vũ trang, vẻ mặt hoảng sợ, vẻ mặt thay đổi liên tục.

“Cây thương lửa đó là thứ gì?”

Ông ta quả thực không dám tin vào mắt mình, một đòn của Diệp Thiên, đã đánh nát một chiếc xe thiết giáp hỏa tiễn trị giá cả mấy trăm nghìn đô, đây là thủ đoạn gì chứ?

Hắc Tháp nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ánh mắt chấn động, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Tổng giáo quan, đây là muốn lay chuyển quân đội vũ trang?”

Nam nữ trẻ tuổi bên cạnh lại càng ngây người, nhất là Nguyễn Thanh Trúc, nhìn Diệp Thiên chằm chằm không chớp mắt.

Người này cũng từng nghĩ, trên thế giới này liệu có siêu nhân mà trong phim diễn tả, như siêu anh hùng Iron Man các kiểu không, mà hiện tại, tưởng tượng của mình dường như đang từng bước trở thành hiện thực.

Lúc này một bóng người chìm trong chùm sáng xanh lam, chân bước trong không trung, còn khiến xe thiết giáp hỏa tiễn nổ tung, đây không phải là siêu anh hùng thì còn ai là siêu anh hùng chứ?

“Nhanh, dùng hoả lực cho tôi, tuyệt đối không thể để cậu ta lại ngưng tụ thanh đao lửa nữa!”

Người chỉ huy vũ trang còn cố ép duy trì lý trí, dù sao trước đây khi nhận uỷ thác, ông ta đã có được một phần tài liệu của Diệp Thiên, biết được Diệp Thiên là võ giả cao thủ đương thời.

Ông ta biết được uy lực to lớn của cây thương lửa kia, lập tức ra lệnh, khiến tất cả mọi người đều tiến hành hoả lực chèn ép Diệp Thiên.

“Soạt!”

Trong thoáng chốc, toàn bộ súng trường, súng máy đồng loạt nổ súng, hàng loạt viên đạn phá không bay đến về phía Diệp Thiên.

Còn Diệp Thiên đã sớm có chuẩn bị trước, thân hình cậu lượn vòng trên không trung, kéo ra một vệt xanh lam dài, thấp thoáng bay về phương xa, kéo dài khoảng cách, rời xa cự li bắn của súng trường súng máy kia.

Những phần tử vũ trang nhìn Diệp Thiên đi xa, đồng loạt ngừng bắn, nhưng ngay sau đó, mọi người chỉ thấy vệt sáng xanh đột nhiên chuyển hướng, giống như sao băng bay ngược lại, một luồng gió mạnh ập tới trước mặt, thẳng về phía mọi người.

“Khai hoả!”

Cấp chỉ huy gần như quát, lúc này mọi người mới phản ứng lại đồng loạt bấm cò súng, nhưng tốc độ vệt sáng xanh kia quá nhanh, lập tức bay thẳng vào quân doanh hơn ba nghìn người.

“Ầm!”

Một chiếc xe bọc thép bỗng bị nâng lên, bàn tay Diệp Thiên đang nắm lấy nòng súng trên xe bọc thép, cầm xe bọc thép xoay như con quay, sau đó ném mạnh đi.

Một con quái thú thiết giáp nặng đến bốn mươi tấn lập tức bị Diệp Thiên ném đi như ném đĩa sắt, những nơi đi qua đều hất văng không ít người như miếng bánh thịt, có đến ba chiếc xe bọc thép cũng bị hất ngã lăng, đội hình rối loạn.

Diệp Thiên đánh ra một chưởng về phía đám người, một luồng chân nguyên hơn mười trượng to lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nghiền nát năm mươi người.

Xe bọc thép còn lại đều hướng nòng súng về phía Diệp Thiên, chuẩn bị bắn, nhưng Diệp Thiên lại nhanh hơn một bước, giống như ma quỷ tránh né theo hình chữ S, thoát khỏi hai viên đạn, sau đó đứng sát bên cạnh một chiếc xe bọc thép.

Năm ngón tay thon dài trắng mịn của cậu lộ ra, ngọn lửa bốc cháy trên tay, giống như muốn cắt không khí, trực tiếp xâm nhập vào bên trong bánh xe xích bằng thép, dùng sức kéo.

“Răng rắc!”

Bánh xe xích thép bị bàn tay Diệp Thiên kéo đến mức biến hình gãy đứt, lập tức xe bọc thép bị mất động lực, cậu lại đánh ra một chưởng, ngọn lửa trong tay chợt bùng lên, giống như một quả bom tầm cao được kích nổ trong xe bọc thép, chiếc xe lập tức bị nổ tung thành hai.

Cảnh này khiến những phần tử vũ trang xung quanh đều chấn động, đám người Thiết Tháp đứng nhìn, ai ai cũng trừng mắt há hốc mồm, gần như không khép miệng lại được.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong thế giới nội tâm của bọn họ quả thực quá chấn động.

Hắc Tháp mở lớn miệng, khó khăn bật ra từng chữ.

“Tay không phá xe bọc thép?”

Nếu người trước mặt không phải là tổng giáo quan mà bọn họ quen thuộc, thì bọn họ gần như tưởng rằng bản thân đã đến một vùng thể giới hoang tưởng rồi.

Tuy rằng thực lực võ giả mạnh mẽ, nhưng sao có thể đến mức phá được cả xe bọc thép, đấu chính diện với quân đội hiện đại hoá chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK