Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 640: Nhược điểm trí mạng

“Xoẹt!”

Trên người Diệp Thiên phát ra ánh sáng chói lòa, soi sáng đêm đen.

Lúc này vô số gai nhọn sức mạnh tinh thần cũng bắn nhanh đến.

Ánh mắt người chấp pháp lạnh lùng, sức mạnh tinh thần ngưng kết khiến lực xuyên thủng và lực công kích của những gai nhọn này càng mạnh mẽ hơn.

Dưới công kích dồn dập của ông ta, Diệp Thiên không chỉ phải đối phó với bốn người bọn họ, mà còn phải che chở người bình thường Kỷ Nhược Tuyết này, quả thật khó càng thêm khó.

“Keng!”

Tiếng vang giòn giã đầu tiên từ trong chùm sáng truyền đến, sau đó là tiếng va chạm của sắt thép vang lên dày đặc không dứt bên tai.

“Hả?”

Người chấp pháp nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy dường như chùm sáng chói mắt này tạo thành một lá chắn hình cầu, bao chặt xung quanh Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết, ngăn cản tất cả gai nhọn sức mạnh tinh thần của bọn họ.

Giống hệt một quả cầu sắt đặc ruột, bên ngoài dùng vô số giáo nhọn dao sắc đâm chém nhưng vẫn không tạo ra chút tổn hại nào.

“Không ngờ cậu lại vận dụng sức mạnh tinh thần đến trình độ này, có thể ngưng kết ra lá chắn sức mạnh tinh thần vững chắc như vậy?”

Một người chấp pháp trong đó không nhịn được khen ngợi, dựa vào tu vi sức mạnh tinh thần của bọn họ, muốn tạo ra một lá chắn sức mạnh tinh thần cô đọng như vậy là chuyện không hề dễ dàng, nhưng Diệp Thiên lại trong nháy mắt mở ra phòng ngự cấp bậc như vậy.

“Dựa vào cường độ và thiên phú sức mạnh tinh thần của cậu ta, nếu gia nhập giáo triều chúng ta, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột quan trọng. Chỉ tiếc là, cuối cùng cậu ta lại trở thành kẻ vô đạo, là kẻ địch của giáo triều chúng ta!”

Trong ánh mắt bốn người toát ra vẻ tiếc nuối, sau đó lại phun trào sát ý.

Bọn họ rất rõ ràng, một kẻ địch sở hữu thiên phú và tiềm lực to lớn đáng sợ cỡ nào, lúc trước khi giáo triều đối mặt với viện trọng tài đã gặp phải thất bại trước nay chưa từng có. Tất cả những điều này đều là bởi vì, trước khi viện trọng tài chưa thật sự lớn mạnh, giáo triều tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn, không để viện trọng tài vào mắt.

Điều này cũng dẫn đến tình trạng ngày sau viện trọng tài ngày càng lớn mạnh, chèn ép đến mức bọn họ phải ở ẩn nơi núi rừng.

Sai lầm tương tự, bọn họ tuyệt đối sẽ không tái phạm lần hai, hôm nay cho dù Diệp Thiên lợi hại như thế nào, bọn họ đều sẽ không từ thủ đoạn giết chết cậu tại Yellen này.

Bốn người đồng thời tiến lên một bước, sức mạnh tinh thần lại trập trùng giữa trời đêm, sau đó hóa thành một con quay sắc nhọn khổng lồ, mà nơi sắc nhọn nhất đang đâm vào lá chắn Diệp Thiên tạo ra.

“Phá cho ta!”

Gai nhọn sức mạnh tinh thần đột nhiên xông đến này khiến Diệp Thiên nhíu mày, cảm nhận thấy sức mạnh tinh thần của bản thân đang bị công kích mãnh liệt.

Gai nhọn sức mạnh tinh thần cũng không ngừng nghỉ, vừa xông lên phía trước vừa nhanh chóng xoay tròn.

“Thánh Quang Thần Đạo, dùi sức mạnh!”

Đầu nhọn con quay cấp tốc xoay tròn trên không trung, như vậy lực xuyên thấu cũng tăng lên theo cấp số nhân, chỉ trong chớp mắt, lá chắn Diệp Thiên tạo ra đã có vết nứt.

“Kẻ vô đạo, cậu quả thật là một cao thủ sức mạnh tinh thần, tu vi đã đạt đến cấp trung, thậm chí là cấp cuối cảnh giới quy nguyên. Nếu cho cậu đầy đủ thời gian, tương lai khi bước vào cảnh giới phá nguyên, trở thành tông sư sức mạnh tinh thần cũng chưa chắc đã phải là chuyện khó gì nhưng tiếc thay, cậu không sống được đến lúc đó!”

“Hôm nay, bốn người cảnh giới quy nguyên chúng tôi nhất định sẽ giết chết cậu!”

Nét mặt người chấp pháp đầy kiêu ngạo, sau đó nheo mắt lại, trong mắt mỗi người đều bùng lên ánh sáng, tốc độ xoay tròn của đầu nhọn con quay càng tăng cao.

“Phá!”

Tiếng quát chấn động trời đêm vang lên giòn giã. Lá chắn Diệp Thiên tạo ra tựa như thủy tinh vỡ vụn, nổ thành những mảnh sáng nhỏ bay đầy trời.

Đầu nhọn con quay được tạo ra từ sức mạnh tinh thần cấp tốc vọt tới, đã đến trước mắt Kỷ Nhược Tuyết, nếu chạm phải cái này, chắc chắn Kỷ Nhược Tuyết sẽ bị đâm nát ngay tại chỗ.

Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên kéo Kỷ Nhược Tuyết ra phía sau, quay lưng đón lấy nó.

“Xoẹt xoẹt!”

Chỉ nghe thấy một âm thanh kỳ lạ như tiếng sắt thép ma sát, sau lưng Diệp Thiên bắn ra tia lửa, đầu nhọn con quay sức mạnh tinh thần ngừng giữa không trung, Diệp Thiên ôm Kỷ Nhược Tuyết bị đánh bay ra ngoài, lướt hơn mười trượng trong không trung mới dừng lại.

“Đầu gỗ, anh không sao chứ?”

Sắc mặt Kỷ Nhược Tuyết tràn đầy khiếp sợ, sờ soạng khắp người Diệp Thiên, vừa rồi cô ấy nhìn thấy Diệp Thiên dùng cơ thể đón đỡ công kích từ đầu nhọn con quay sức mạnh tinh thần cho cô ấy.

Công kích của bốn người chấp pháp đáng sợ nhường nào, đương nhiên cô ấy có thể hiểu được, Diệp Thiên dùng cơ thể chống đỡ, quả thật là lấy trứng chọi đá.

Cô ấy sờ vào vết nứt phía sau Diệp Thiên, sắc mặt càng tái nhợt, suýt nữa chảy nước mắt.

“Tôi không sao!”

Diệp Thiên chợt ngẩng đầu, nhếch miệng cười với cô ấy, sắc mặt vẫn như cũ, không hề có dáng vẻ như đang bị tổn thương.

Nơi xa, ánh mắt các người chấp pháp nghiêm lại, trong lòng thầm chấn động.

Tất nhiên ông ta biết, chiêu “Dùi sức mạnh” bằng sức mạnh tinh thần này của mình đã đánh trúng lưng Diệp Thiên, nhưng dường như cậu lại không chịu bất kỳ thương tổn gì.

Ở phần lưng của Diệp Thiên, chiếc áo gần như rách nát bởi vì bị gai nhọn hình xoắn ốc đâm vào mà lộ ra một lỗ thủng lớn, nhưng trên người Diệp Thiên lại không có bất kỳ vết thương nào, chỉ có một vệt trắng nhàn nhạt.

“Cơ thể kẻ vô đạo này lại rắn chắc như vậy?”

Ánh mắt các người chấp pháp đều run rẩy.

“Được xưng đỉnh cao trong võ đạo, cơ thể rắn chắc, ngay cả tu luyện sức mạnh tinh thần cũng đã đạt đến cấp bậc cao thủ trong cao thủ, chẳng trách kẻ vô đạo này có thể giết chết Neil Wodos và có được chiếc nhẫn của hiền giả!”

Diệp Thiên ôm lấy Kỷ Nhược Tuyết, xoay người lại, ánh mắt quét qua, sau đó nhìn chằm chặp bốn người chấp pháp.

“Bốn người cảnh giới quy nguyên, quả thật rất khó giải quyết!”

Diệp Thiên lạnh nhạt gật đầu, mặc dù các người chấp pháp không phải là người tu luyện võ thuật nhưng đều là người tu luyện sức mạnh tinh thần đến cảnh giới quy nguyên, phương Đông được gọi là đại sư niệm lực, ở phương Tây lại được gọi là đại sư sức mạnh tinh thần.

Đại sư sức mạnh tinh thần đạt đến cảnh giới quy nguyên, chỉ một suy nghĩ là có thể ngưng kết ra vô số công kích bằng sức mạnh tinh thần, vô hình vô dạng, im hơi lặng tiếng. Hơn nữa những công kích bằng sức mạnh tinh thần này đều có lực xuyên thấu cực kỳ mạnh, cho dù là võ giả cùng cấp bậc ngăn được công kích đó thì sức mạnh tinh thần ẩn chứa trong đó vẫn không ngừng đánh sâu vào tinh thần võ giả.

Vài lần như vậy, có lẽ võ giả có thể dựa vào ý chí siêu phàm mà miễn cưỡng chèo chống, nhưng nếu một lần lại một lần, cứ liên tiếp như vậy, tất nhiên nó sẽ hoàn toàn phá vỡ tinh thần của võ giả, cuối cùng võ giả chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.

Dựa vào mức độ ăn ý của bốn người chấp pháp này, cho dù Neil Wodos đối mặt với bốn người bọn họ thì chưa đầy mười lăm phút, Neil Wodos cũng sẽ trở thành vong hồn dưới công kích sức mạnh tinh thần của bọn họ.

Đây chính là sự khủng bố của đại sư sức mạnh tinh thần!

Mà giờ khắc này, Diệp Thiên lại một mình đối mặt với bốn người, hơn nữa còn phải che chở Kỷ Nhược Tuyết tay trói gà không chặt.

Nhưng cho dù tình thế lúc này hung hiểm nhường nào, khi đối mặt với bốn đại sư sức mạnh tinh thần có tu vi mạnh mẽ và phối hợp ăn ý, cậu vẫn không chút sợ hãi.

Bởi vì nếu bàn về sức mạnh tinh thần, cậu tự thấy bản thân chính là vô địch trong cảnh giới quy nguyên!

“Hừ, kẻ vô đạo, đối mặt với bốn người chúng tôi hợp sức, tu vi sức mạnh tinh thần của cậu chỉ đủ để tự vệ, nếu còn muốn bảo vệ một người bình thường, cậu cũng chỉ còn một con đường chết!”

“Tu luyện sức mạnh tinh thần, quan trọng nhất chính là vứt bỏ tình cảm, chỉ cần còn có tình, đó chính là nhược điểm trí mạng của cậu!”

“Tiếp nhận trừng phạt đây!”

Ánh mắt những người chấp pháp đầy lạnh lẽo, ăn ý cùng nhau phát ra suy nghĩ trong đầu, gai nhọn hình xoắn ốc lại bắn ra, mà lần này, tốc độ bắn ra càng nhanh, tốc độ xoay tròn càng kinh khủng hơn lúc trước, không khí xung quanh đều bị nó cuốn vào, hóa thành một vòi rồng hình xoắn ốc.
Chương 641: Một người trấn áp một nước

Lốc xoáy hình xoắn ốc xuất hiện trên bầu trời, Diệp Thiên dùng hai tay ôm lấy Kỷ Nhược Tuyết, đứng tại chỗ, không có động tác gì, không tránh, không phòng bị. Còn Kỷ Nhược Tuyết nhìn lốc xoáy xoắn ốc càng lúc càng đến gần, ánh mắt càng kinh ngạc.

Lốc xoáy xoắn ốc thoáng chốc đã đến gần trước mặt Diệp Thiên, gió mạnh phần phật, tản ra hơi thở hủy diệt, ngay khi sắp chạm vào cơ thể Diệp Thiên thì cậu đột nhiên lại cười thành tiếng.

“Ngưng!”

Cậu chỉ nhẹ nhàng thốt ra một chữ, lốc xoáy xoắn ốc vốn mạnh mẽ ào ào lao đến lập lập tức ngừng lại.

“Cái gì?”

Vẻ mặt những người chấp pháp khó tin được, cứng đờ.

“Tan!”

Diệp Thiên lại bật ra một chữ, lốc xoáy xoắn ốc to lớn chắn ngang đến lập tức nổ tung, tan biến vô hình.

“Sao có thể?”

Bốn người chấp pháp mở lớn mắt, đồng tử cũng co lại.

Khoảnh khắc vừa nãy, bọn họ lại nhận ra bản thân đã đánh mất khả năng khống chế sức mạnh tinh thần. Lốc xoáy xoắn ốc do sức mạnh tinh thần của bốn người họ ngưng tụ thành như bị ngoại lực nào đó cản trở, mạnh mẽ chặt đứt liên hệ với bọn họ.

Bốn người nhìn Diệp Thiên chăm chú, vẻ mặt hoảng sợ vẫn không hề thay đổi.

“Rốt cuộc cậu đã làm gì?”

Diệp Thiên một tay giữ Kỷ Nhược Tuyết, ánh mắt lạnh nhạt.

“Bốn người các ông đều đã bước vào cảnh giới quy nguyên, hơn nữa còn phối hợp với nhau rất tốt, nếu là đại sư sức mạnh tinh thần cảnh giới quy nguyên bình thường thì quả thực không đọ lại được, trong tình huống tiêu hao dần, chắc chắn họ sẽ bị các ông giết chết!”

“Mặc dù là tu vi sức mạnh tinh thần của tôi hiện tại thì cũng chỉ ngang với các ông mà thôi!”

Bỗng cậu khẽ nhếch mép, vẻ mặt khinh miệt.

“Nhưng đáng tiếc, hiểu biết của các ông về sức mạnh tinh thần lại quá nông cạn!”

Diệp Thiên ngạo nghễ đứng trên không, khẽ lắc đầu nhìn bốn người chấp pháp.

“Sức mạnh tinh thần các ông phát ra là từ trong cơ thể, còn sức mạnh tinh thần của tôi lại từ đất trời tự nhiên, do vạn vật sinh ra, vô hạn vô tận, không bao giờ gián đoạn!”

“Thậm chí, sức mạnh tinh thần cả ông phát ra cũng có thể bị tôi ép buộc chuyển hóa, dùng cho bản thân tôi!”

Bốn người chấp pháp nghe vậy, sắc mặt vô cùng kinh sợ.

“Chuyện này không thể nào, chúng ta tu luyện sức mạnh tinh thần gần cả trăm năm, trước giờ chưa từng nghe đến gì mà hấp thu sức mạnh tinh thần từ trong vạn vật, cậu chỉ là nói bậy nói bạ thôi!”

“Kẻ vô đạo, rốt cuộc cậu đã dùng thủ đoạn gì?”

Diệp Thiên không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: “Vạn vật thế gian này, không phải sống càng lâu thì càng nhìn thấu mọi thứ!”

“Bốn người các ông đã qua trăm tuổi, nhưng trong mắt tôi, hiểu biết của các ông về sức mạnh tinh thần so với đứa nhỏ sơ sinh thì chỉ mạnh hơn vài phần mà thôi!”

Ánh mắt cậu chợt lóe thần mang, trên đỉnh đầu từng luồng sức mạnh tinh thần ngưng tụ lại thành sợi tơ, cuối cùng tụ ra một thanh đao nhỏ vàng óng.

Thanh trường đao này lại càng thuần túy hơn so với khí đao do sức mạnh tinh thần lúc trước Diệp Thiên ngưng tụ, nó tản ra hơi thể hủy diệt dày đặc hơn, khiến không gian xung quanh dập dềnh.

“Hôm nay, tôi sẽ nói cho các ông biết thế nào mới là người tu luyện sức mạnh tinh thần chân chính!”

Thời khắc khi thanh đao nhỏ vàng rực xuất hiện, bốn người chấp pháp lập tức kinh sợ, không nhịn được lùi về sau một bước.

“Thần niệm hóa đao?”

Bốn người kinh ngạc kêu hô, ánh mắt hoàn toàn bị thanh đao vàng rực thu hút.

Mặc dù thanh đao vàng chỉ lớn khoảng chừng hơn một trượng, nhưng hào quang sáng rực, ngưng tụ đến cực hạn, so với đòn tấn công vô tội vạ vừa nãy của bọn họ, không biết mạnh mẽ gấp bao lần.

Mặc dù bốn người bọn họ đều đã đạt cảnh giới quy nguyên, cũng không thể tu luyện sức mạnh tinh thần đến mức này được, nhưng Diệp Thiên, lại chỉ dùng suy nghĩ đã thành đao, hơn nữa còn là một thanh đao sức mạnh tinh thần kinh khủng như vậy.

“Thanh đao vàng này, là khi tôi bước vào cảnh giới quy nguyên đã dùng năm phần sức mạnh tinh thần tu luyện thành. Nhất niệm đoạn hồn, thần có thể thành lưỡi đao, tôi đã gọi nó là “Hồn Nhận”!”

“Từ khi tôi bước vào cảnh giới quy nguyên đến nay, tôi chưa từng dùng đến nó, hôm nay, tôi sẽ dùng máu của bốn người để khai phong cho nó!”

“Neil Wodos là người săn ma của giáo triều các ông, tên đó đã “đi trước một bước”, bốn người các người cũng đi theo ông ta đi!”

Diệp Thiên khẽ nói, ngay lúc đó thanh đao vàng rực đó đã bay ra, lướt qua bầu trời đêm.

Sắc mặt bốn người chấp pháp thay đổi hẳn, sức mạnh tinh thần tầng tầng lớp lớp hình thành hàng trăm bức màn che chắn kiên cố trước mặt bọn họ, chỉ để ngăn lại một đao này.

Nhưng lưỡi đao vàng kia lại tựa như bổ dưa cắt rau, giống như lưỡi dao cắt đậu phụ vậy, lập tức chém ngay giữa bức màn chắn, với tốc độ mà bốn người không thể phản ứng kịp, một đao lướt đến, xuyên qua bốn người.

Bốn người chấp pháp, bốn đại sư sức mạnh tinh thần đã bước vào cảnh giới quy nguyên ấy, thân thể lập tức cắt đôi từ giữa, một đao chia cắt.

Bốn thi thể rơi xuống từ trong không trung, hoàn toàn không còn cơ hội sống sót.

Bốn đại sư sức mạnh tinh thần, lúc trước khí thế bừng bừng kéo đến bao vây Diệp Thiên, nhưng ngay lúc này, bốn người phút chốc đã bị tiêu diệt, ngay cả tinh thần cũng bị một đao của Diệp Thiên chém đứt.

Đám người Đàm Băng Băng bên dưới không xa đều há hốc mồm trợn mắt nhìn cảnh này, một lúc lâu họ vẫn chưa định thần lại, cả bầu trời, chỉ duy nhất Diệp Thiên đang ôm Kỷ Nhược Tuyết ngạo nghễ đứng đó tựa như chiến thần.

Tháp chuông của giáo đường Thánh thành, bởi vì trận chiến của Diệp Thiên và tám trưởng thẩm phán mà trở nên đổ nát hoang tàn, nhưng chiếc chuông cổ kia vẫn mạnh mẽ như cũ, khi thời gian đã đến mười hai giờ khuya, nó vẫn kiên cường vang lên, một hồi chuông mang đầy hơi thở cổ xưa vang lên khắp bốn phía, tựa như đang chúc mừng thắng lợi của Diệp Thiên.

“Thật sự thắng rồi!”

Ánh mắt Đàm Băng Băng chấn động, trái tim không kiềm được mà run rẩy.

Ban đầu cô ta lựa chọn giao tự do và tính mạng của bản thân cho Diệp Thiên, là một trận đánh cược, cô ta cũng từng tự hỏi bản thân vô số lần, là đúng hay là sai.

Nhưng hôm nay, đối với chuyện này cô ta không còn nghi ngờ nữa, chủ nhân bản thân lựa chọn quả thực khí thế ngút trời, nhân tài thiên hạ.

Đối mặt với bảy vị bán vương, một vị vương cấp chân chính, bốn đại sư sức mạnh tinh thần, Diệp Thiên đều đánh đâu thắng đó, từ đầu đến cuối, trực tiếp quét sạch toàn bộ, sức chiến đấu như vậy, cho dù đối mặt với vương cấp trăm năm trước, e rằng cũng không kém gì.

Trên khắp thế gian này, vương cấp trăm năm trước không xuất hiện, thì còn có ai là đối thủ của Diệp Thiên?

Ánh mắt chị em nhà họ Lâm cứng đờ, bên tai chỉ còn giọng nói Diệp Thiên nhẹ nhàng trôi đến, đến một câu cũng không nói được.

Ba người bạn cùng phòng của Diệp Thiên, Tề Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải cũng phải nuốt nước bọt, đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không có phản ứng gì.

“Kết thúc rồi!”

Diệp Thiên đưa Kỷ Nhược Tuyết nhẹ nhàng đáp xuống đất, giọng nói bình tĩnh.

“A?”

Lúc này Kỷ Nhược Tuyết như bừng tỉnh từ trong mộng, nhưng cảm giác mới vừa rồi được Diệp Thiên ôm trong lòng lại vẫn còn lưu luyến.

Diệp Thiên liếc nhìn cô ấy, ánh mắt không còn quá lạnh nhạt, sau đó cậu dời mắt, lập tức quay sang Ray Churchill đang bị thương nặng.

“Anh đã nhiều lần muốn đẩy tôi vào chỗ chết rồi, hôm nay tôi sẽ tiễn anh lên đường!”

Ánh mắt cậu không buồn không vui, chỉ điểm ngón tay, gió chợt xuyên qua trán Ray Churchill, đánh vỡ đầu anh ta.

Gia chủ hiện tại của gia tộc Churchill, Potter Churchill từ trong đám người bước nhanh ra, ông ta không hề đau khổ vì cái chết con trai mình, trái lại quay sang Diệp Thiên, lập tức cúi lạy, đầu cúi rạp xuống đất.

“Mong Diệp Đế Vương bỏ qua cho gia tộc Churchill! Từ nay về sau, gia tộc Churchill sẽ tôn Diệp Đế Vương là chủ, tuyệt đối không dám thay lòng!”

Đùa sao, ngay cả ông nội ông ta - Ẩn Giả cũng Diệp Thiên hung tàn giết chết, viện trọng tài và giáo triều cùng liên thủ nhưng vẫn không đấu được Diệp Thiên, ông ta chỉ là một siêu phàm lương phẩm, sao dám làm kẻ địch với Diệp Thiên?

Thu Nhược Hi nhìn Potter Churchill cúi rạp xuống đất, ánh mắt có chút kỳ lạ, chỉ cảm giác khó thở.

Thời chiến quốc, từng có những danh tướng mạnh mẽ khiến cả nước vừa nghe đã sợ như Hàn Tín, Bạch Khởi, Hạng Vũ… nhưng đó là vào thời chiến tranh, thời thế tạo anh hùng nên mới xuất hiện.

Mà bây giờ, một mình Diệp Thiên trấn áp cả gia tộc Churchill, mà gia tộc Churchill gần như có thể đại diện cho một nửa Yisa.

Đây mới thật sự là một người trấn áp một nước!
Chương 642: Muốn cậu ta an giấc ở Trung Đông

Sau khi Potter Churchill khom người bái lạy thì đồng nghĩa cả gia tộc Churchill đều bị giẫm đạp dưới chân Diệp Thiên, những gia tộc liên minh đối đầu với gia tộc Churchill đều thay đổi biểu cảm, ánh mắt nhìn Diệp Thiên như nhìn vị thần linh.

Những người này gần như không hẹn mà cùng lúc đứng dậy, mặc dù chưa nói gì nhưng mỗi người đều nhìn Diệp Thiên chằm chằm, vẻ mặt đầy tôn sùng, cung kính.

Đêm nay bọn họ đến gia tộc Churchill tham gia tiệc rượu, cũng là muốn nói quyết định cá chết lưới rách với gia tộc Churchill nhưng bây giờ một mình Diệp Thiên đã đánh tan sự hậu thuẫn vững chắc của gia tộc Churchill. Ngay cả người thừa kế Ray Churchill cũng bị giết chết, Diệp Thiên cũng chính là đại ân nhân của bọn họ, ai lại không tôn kính?

Đối diện với thái độ của Potter Churchill, Diệp Thiên lại không nói gì, cũng không hồi đáp gì.

Gia tộc Churchill, đối với cậu mà nói chẳng qua chỉ là một con kiến có chút sức mạnh mà thôi, không khác gì cả, cậu cũng không cần gia tộc Churchill tận trung.

Cậu bước chậm về chỗ ngồi lúc đầu, lấy một miếng xoài từ trong dĩa trái cây, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Kỷ Nhược Tuyết bước theo nhẹ nhàng, ngồi tựa vào bên cạnh Diệp Thiên, khoác cánh tay Diệp Thiên, lần này Diệp Thiên cũng không từ chối quá mạnh, chỉ khẽ nhíu mày.

Mà chị em nhà họ Lâm bên cạnh cuối cùng cũng phản ứng lại, hỏi Diệp Thiên: “Cậu… Cậu thật sự là tổng giáo quan của chúng tôi?”

Mặc dù trong lòng bọn họ đã biết đáp án chính xác, nhưng vẫn không nhịn được muốn đích thân hỏi, cảnh tượng đêm nay quả thực rất chấn động.

Dù cho bọn họ là thành viên của Long Nhận nhưng cũng chưa từng nhìn thấy cuộc giao chiến giữa các bên có sức chiến đấu đỉnh cao thế giới như vậy, hơn nữa Diệp Thiên còn là người đứng vững đến cuối cùng.

“Cuối cùng các cô cũng biết tôi là ai rồi?”

Diệp Thiên nhận lấy quần áo Đàm Băng Băng đưa qua mặc vào, lúc này mới liếc nhìn hai chị em họ, có chút châm chọc.

“A!”

Chị em nhà họ Lâm lập tức nghẹn lời, nhất là Lâm Trạch Nhu, lúc trước cô ta còn chạy đến trước mặt Diệp Thiên, đe dọa người ta, còn nói gì mà phải rời xa Kỷ Nhược Tuyết, nếu không sẽ không khách khí với Diệp Thiên, bây giờ nghĩ lại, cô ta hận đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Diệp Thiên giơ tay nhấc chân đã tiêu diệt cả thành phố, phá hủy nhà cửa, sao cô ta có thể so sánh được?

Không chỉ vậy, lúc trước cô ta còn đắc ý nói với Diệp Thiên, bản thân là thành viên của Nam Long Nhận, còn bảo Diệp Thiên đi nghe ngóng xem thành viên Nam Long Nhận là thực lực thế nào. Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên lại là người đàn ông được gọi là truyền kỳ mạnh nhất trong Nam Long Nhận các cô, cô ấy quả thực mất mặt chết mất!

Hai chị em không nói một lời, Diệp Thiên nuốt miếng xoài, lúc này mới thản nhiên nói: “Xem ra tố chất nhóm người mới của Nam Long Nhận cũng không ra sao cả, Vương Tường Long không dạy dỗ các cô sao?”

Hai chị em nhà họ Lâm đổ đầy mồ hôi trên mặt, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, trong mắt bọn họ, Diệp Thiên giống như một ngọn núi lớn, có thể đè chết bọn họ.

Vương Tường Long là phó giáo quan của Nam Long Nhận, đến bây giờ vẫn quản lý Nam Long Nhận, Diệp Thiên gọi thẳng cả tên, có thể thấy cậu nắm rõ Nam Long Nhận như lòng bàn tay.

“Xin lỗi tổng giáo quan, là chúng tôi có mắt không tròng!”

Cuối cùng hai chị em cúi thấp đầu, khom người hành lễ với Diệp Thiên.

“Đứng nghiêm!”

Diệp Thiên không hề cảm kích mà khẽ quát, bước chân hai cô gái chợt khựng lại, dáng người thẳng đứng, tư thế đứng nghiêm tiêu chuẩn của quân đội, hoàn toàn yên lặng trước mặt Diệp Thiên.

“Trong Nam Long Nhận, va chạm với cấp trên, đe dọa tổng giáo quan thì sẽ có tội danh gì?”

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, không hề có chút tình cảm gì, khiến vẻ mặt hai cô gái cứng đờ.

Bọn họ lo lắng trong lòng, nhưng vẫn kiên trì trả lời: “Va chạm với cấp trên, theo quy định Nam Long Nhận, cởi bỏ thân phận, trục xuất khỏi Nam Long Nhận!”

Mỗi khi bọn họ nói một câu thì trong lòng lại càng rỉ máu, Nam Long Nhận có vinh quang cao nhất trong các đội quân, cũng bởi vì thiên phú, hơn nữa còn chịu khổ chịu cực nên bọn họ mới được chọn vào.

Mà bây giờ, một câu của Diệp Thiên hoàn toàn có thể khiến bọn họ mất hết mọi thứ, thậm chí ngay cả thân phận thành viên Nam Long Nhận cũng sẽ bị xóa bỏ.

“Xem ra các cô vẫn còn biết chút quy tắc!”

Vẻ mặt Diệp Thiên khinh miệt, cười như không cười, liếc nhìn hai cô gái từ trên xuống dưới, thấy bọn họ đã đổ mồ hôi lạnh, lo sợ một câu nói của Diệp Huyên khiến bọn họ bị nhốt vào vực sâu.

Nhưng sau đó, đột nhiên Diệp Huyên lại đổi lời, khoát tay nói: “Xem như do các cô mới gia nhập Nam Long Nhận, tuổi đời còn trẻ, không hiểu đối nhân xử thế, lần này tôi không tính toán với các cô!”

“Còn có lần sau nữa, thì tự mình sắp xếp hành lý, ra khỏi đội!”

Hai cô gái trong lòng đều rất ấm ức, bọn họ cũng ngang tuổi với Diệp Thiên nhưng lại bị Diệp Thiên đánh giá tuổi tác còn nhỏ, không hiểu đối nhân xử thế. Nhưng khi nghe thấy Diệp Thiên nói không tính toán với bọn họ, hai người nào còn nghĩ nhiều, lập tức cung kính chào với Diệp Thiên theo kiểu quân đội.

“Vâng, tổng giáo quan!”

Chỉ có thành viên của Nam Long Nhận mới hiểu rõ Diệp Thiên quan trọng với Nam Long Nhận đến nhường nào. Đó chính là thần linh, là truyền kỳ, lời của Diệp Thiên ở Nam Long Nhận chính là vàng thật là kỷ luật, không ai có thể vi phạm, cho dù là trước mặt Lương Long Đình, cũng sẽ không phản bác nửa câu.

Diệp Thiên dạy dỗ hai cô nhóc không biết trời cao đất dày này một lát, cũng không quan tâm nữa, trực tiếp quay sang phía mấy người Tề Văn Long đối diện.

“Tôi đã nói hôm nay sẽ cho các cậu thấy một chút, thế nào là sức mạnh thật sự, bây giờ các cậu đã hiểu tại sao Khương Long Hoa lại sợ tôi như vậy, tại sao tôi có bản lĩnh xem thường gia tộc Churchill rồi chứ?”

Ba người Tề Văn Long, Vương Triều Hải, Lí Phong như tỉnh lại từ trong mộng, gật đầu như máy móc.

Lúc trước bọn họ còn nghi ngờ, sức mạnh mà Diệp Thiên nói đến tột cùng là gì, lại có thể nghiền nát tất thảy tiền tài quyền thế, nhưng bây giờ, bọn họ không còn nghi ngờ gì nữa.

Một bàn tay một mạng người, nghiền nát mọi nơi lướt qua, sức mạnh như vậy, tiền tài hay quyền thế nào có thể chống lại chứ?

Cho dù có muôn vàn quyền thế, vô vàn tiền tài, Diệp Thiên chỉ cần một tay là có thể mặc sức hoành hành, đánh lùi tất cả!

Đây chính là sức mạnh thật sự, có thể không màng đến toàn bộ sức mạnh trên đời!

Ngô Lễ Phương và mấy cô gái nhỏ nhìn Diệp Thiên một lúc lâu vẫn chưa định thần lại, trong lòng mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút hối hận, ban đầu nếu sớm biết Diệp Thiên mạnh mẽ như vậy, bọn họ sao lại chọn mấy người Tề Văn Long chứ, đã sớm bám dính Diệp Thiên rồi.

Nhưng giờ phút này, bọn họ chỉ có thể đặt những cảm xúc đó trong lòng, cố gắng làm một cô bạn gái an phận.

Bọn họ biết rõ, Diệp Thiên có sức mạnh như vậy, đương nhiên quyền thế khuynh trời. Ba người Tề Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải thân với Diệp Thiên như vậy, chỉ cần một câu của Diệp Thiên, tương lai bọn họ sau này chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.

Buổi tiệc rượu này, chung quy là một mình Diệp Thiên quét sạch hai thế lực đứng đầu viện trọng tài và giáo triều mà kết thúc, còn chuyện đã xảy ra ở Thánh thành Yellen kia, cũng đã lan truyền khắp Yisa với tốc độ kinh khủng.

Mà Diệp Thiên lại không biết, ở một căn cứ tình báo ngầm dưới lòng đất ở châu Mỹ, những người phụ trách các tổ chức tình báo đồng loạt ổn định, đang nhìn một bức ảnh trên màn chiếu, ánh mắt lạnh lẽo.

Một người trong đó, đầu đội mũ quân đội, đôi mắt trợn tròn, hiện rõ sự kiêu ngạo và khôn ngoan của một người cấp trên.

Ông ta im lặng một lúc mới lên tiếng.

“Theo tin tình báo đáng tin cậy, Diệp Lăng Thiên đang ở khu vực Trung Đông!”

“Thông báo cho “Chim Ưng Sa Mạc”, theo dõi hành động của Diệp Lăng Thiên sát sao, thời điểm bắt buộc thì tiến hành vũ lực áp chế, sống chết đều được!”

Những người khác nhận lệnh gật đầu, người đàn ông đội mũ quân đội ấy, ánh mắt chợt lóe sáng, thấp giọng lầm bầm.

“Thế giới bước vào thời kỳ vũ khí hiện đại hóa đã mấy chục năm rồi, tuyệt đối không thể để một tên Diệp Lăng Thiên khiến thế giới quay về thời đại võ đạo xưng hùng, thời đại của vương cấp!”

“Lần này, nhất định phải khiến cậu ta an giấc ở Trung Đông!”
Chương 643: Tín hiệu cấp cứu của Long Nhận

Đã hai ngày trôi qua kể từ trận chiến của Diệp Thiên ở nhà thờ, giới sát thủ hay thế giới ngầm đều hoàn toàn lặng im sau trận náo động không thể tả bằng lời.

Giới võ thuật và giới sát thủ, hai chúa tể thế giới ngầm hoàn toàn mất đi màu sắc, không có tin tức nào nữa.

Tất cả mọi người đều biết, trận chiến giữa người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ và người đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới kết thúc với chiến thắng của người đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới.

Ẩn Giả, cái tên truyền kỳ gần trăm năm này hoàn toàn trở thành lịch sử. Còn Diệp Thiên, người đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới vẫn đang viết nên truyền kỳ của cậu, không ai có thể ngăn trở.

Trên diễn đàn trang web Cao thủ quốc tế đã thảo luận cực kì kĩ càng về độ nông sâu, cao thấp trong thực lực của Diệp Thiên. Vô số võ giả phát biểu cách nghĩ của họ trên diễn đàn, dẫn đến không ít tranh luận và xung đột ngôn ngữ.

Cuối cùng, Kẻ Hủy Diệt chủ của trang web Cao thủ quốc tế đột nhiên xuất hiện, một câu chấm dứt mọi chuyện.

“Bất kể là võ giả hay là sát thủ, Diệp Lăng Thiên đều đã trèo lên đỉnh cao trước nay chưa từng có, vương cấp trăm năm trước không thể vượt qua, xem Diệp Lăng Thiên là vô địch!”.

Diệp Thiên từng giết chết mười lăm Trưởng thẩm phán, Kẻ Hủy Diệt cũng từng tuyên bố vương cấp thời nay không thể vượt qua, Diệp Thiên vô địch thiên hạ.

Bây giờ, ông ta chỉnh sửa bốn chữ “vương cấp thời nay” thành “vương cấp trăm năm trước”, chỉ khác nhau ba chữ nhưng lại đại diện cho hai cảnh giới khác nhau hoàn toàn.

Mọi người đều biết Diệp Thiên đã tiến vào cấp bậc không thể tưởng tượng. Tu vi của cậu đủ để sánh vai với những vương cấp thống trị thế giới vào trăm năm trước, đứng ở cùng một độ cao với bọn họ.

Diệp Thiên giống như hóa thạch sống của hiện tại vậy, là tấm gương của tất cả võ giả, tất cả sát thủ, không còn đỉnh nào cao hơn nữa.

Sau trận chiến ở Yellen, Diệp Thiên trở về khách sạn Yellen. Đàm Băng Băng đi theo bên cạnh phục vụ, dâng món ngon trái cây, cho cậu hưởng thụ cuộc sống thoải mái như đế vương.

Thời gian ở khách sạn Yellen, thỉnh thoảng lại có danh môn vọng tộc ở bản địa đến chào hỏi. Các loại quà cáp quý trọng từ trên trời rơi xuống, thậm chí phòng ở của cậu cũng nâng từ phòng VIP bình thường lên phòng tổng thống. Mỗi gia tộc có danh vọng ở Yellen đều mặt dày nịnh bợ, làm hết cách chỉ để lấy lòng cậu.

Sau khi đám Tề Văn Long biết được năng lực của Diệp Thiên thì hoàn toàn buông bỏ cảnh giác và lo lắng, đi tham quan các nơi thắng cảnh ở Yellen. Vì quan hệ của Diệp Thiên, những nơi bọn họ đi qua đều thông suốt, đến thắng cảnh nào cũng có xe chuyên chở, còn có hướng dẫn viên chuyên nghiệp dẫn đường, ăn uống được bao trọn, giúp bọn họ hưởng thụ một chuyến du lịch vô cùng thoải mái.

Bọn họ nhận được ơn huệ càng nhiều thì càng cảm thấy sức ảnh hưởng của Diệp Thiên với những gia tộc này vô cùng lớn. Cậu giống như thần linh thống trị tất cả, khiến vạn gia tộc quỳ lạy.

Trong vườn hoa của khách sạn Yellen, Diệp Thiên ngả lưng trên ghế nằm, khẽ đong đưa.

Đàm Băng Băng ở bên cạnh mặc bộ váy dài màu nhã, lột vỏ một trái vải nhập khẩu đút vào miệng cậu.

Diệp Thiên động đậy miệng, ánh mắt lại không biểu lộ điều gì.

“Thế nào, trang web Cao thủ quốc tế hay Sát thủ quốc tế có động tĩnh gì không?”.

Đàm Băng Băng cầm giấy lau miệng cho Diệp Thiên, sau đó mới trả lời: “Tạm thời không có tin tức gì. Từ khi Ẩn Giả bị chủ nhân giết chết, trang web Cao thủ quốc tế đã xem cậu như thần linh, xếp cậu vào cùng cấp bậc với vương cấp của trăm năm trước”.

“Bên giới sát thủ thì có vô số sát thủ đau buồn, thương tiếc vì sự ra đi của Ẩn Giả, nhưng không có bài viết nào nói là phải trả thù cho Ẩn Giả. Rõ ràng qua trận chiến này, cậu đã khiến cho giới sát thủ sợ hãi, ngay cả lệnh treo thưởng của viện trọng tài công bố ở đầu trang cũng đã hủy bỏ”.

“Thế à?”, Diệp Thiên bình thản gật đầu, nở nụ cười.

“Hủy bỏ treo thưởng là vì bọn họ cho rằng sát thủ trên thế giới đều không thể tạo thành uy hiếp cho tôi nữa, lệnh treo thưởng chẳng khác nào một tờ giấy vụn, không còn tác dụng gì!”.

“Lần này, Trưởng thẩm phán của viện trọng tài lại bị tôi giết hết sáu người, trong hai mươi tư Trưởng thẩm phán chỉ còn ba người chưa xuất hiện. Theo tôi đoán, ba người này chắc chắn còn mạnh hơn Neil Wodos, thậm chí có thể là vương cấp của trăm năm trước!”.

Đàm Băng Băng gật đầu đồng ý: “Nhắc đến những thế lực lâu năm cấp thế giới như viện trọng tài, giáo triều, nội tình và sức mạnh ẩn giấu của họ đều không thể lường được. Sau trận chiến của vương cấp năm xưa, bọn họ đều có thể giữ mạng thì có thể thấy bọn họ mạnh đến thế nào”.

Cô ta hơi dừng ánh mắt, có chút lắng đọng.

“Điều tôi lo lắng là hoàn cảnh hiện tại của cậu, trước kia cậu đã kết thù với viện trọng tài và La Võng, bây giờ sau trận chiến này cậu lại hóa thù địch với giáo triều. Ba thế lực lớn nhất trên thế giới đều đứng về phe đối lập với cậu”. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn

Diệp Thiên nghe vậy chỉ cười nhạt.

“Tôi chưa từng quan tâm đến những thứ này, cho dù có bao nhiêu người đứng đối lập với tôi, tôi cứ một kiếm chém hết là được”.

“Huống hồ, những tổ chức như viện trọng tài, giáo triều, La Võng vô địch thế giới lâu quá rồi, cũng đã đến lúc nên thay đổi!”.

Đàm Băng Băng tán đồng, buông đĩa trái cây xuống, nói tiếp: “Đúng vậy, cục diện thế giới chung quy cũng cần có người phá vỡ. Ví như năm xưa vương cấp thống trị thế giới, sau này bị thuyền chiến đạn pháo chinh phục, thời đại vũ khí nguyên tử hiện nay đã hoàn toàn chấm dứt thời đại của vương cấp. Có lẽ bây giờ, thời đại lại sắp thay đổi rồi”.

Diệp Thiên nuốt miếng táo cuối cùng xuống, sau đó đứng dậy, vươn vai.

“Có vài thứ cuối cùng rồi cũng phải thay đổi, chẳng qua làm nên thay đổi này có thể là người, cũng có thể là nước lớn một phương, cũng có thể là thế lực nào đó, mà hiện nay, có lẽ tôi chính là người đang đóng vai đó!”.

Cậu ngước mắt lên, nhìn chằm chằm ánh mắt trời cháy bỏng, đôi đồng tử vô cùng thâm sâu.

“Chuyện bên này đã giải quyết tạm ổn, khắp Yellen hay thậm chí là nước Yisa đã không còn ai dám gây bất lợi cho đám Tiểu Tề, Lí Phong nữa, cô có thể dẫn tôi đến ốc đảo sa mạc rồi”.

“Tôi cũng muốn đến xem thử bảo tàng của thần linh phương Tây là như thế nào!”.

Đàm Băng Băng khom người hành lễ, trịnh trọng gật đầu.

“Vâng!”.

Cuối cùng, chuyến đi đến Trung Đông lần này cũng đã đến bước quan trọng nhất.

Trong phòng tổng thống, Kỷ Nhược Tuyết và hai chị em nhà họ Lâm đang nằm dựa trên giường nhung thiên nga, nói ríu rít không ngừng.

Từ khi Diệp Thiên tiết lộ thân phận, hai chị em nhà họ Lâm cực kì có hứng thú với sự gặp gỡ giữa Kỷ Nhược Tuyết và Diệp Thiên, tìm được cơ hội là hỏi trước hỏi sau, giống như trẻ em tò mò vậy.

Vì trước kia hai chị em trách mắng Diệp Thiên có “ác khí”, nên khi gặp một số câu hỏi mang tính quan trọng, Kỷ Nhược Tuyết đều vòng vo, không muốn nói rõ.

“Con nhóc này, còn giấu giếm nữa, không mau kể cho bọn chị nghe rốt cuộc em quen biết với tổng giáo quan như thế nào?”.

Lâm Trạch Nhu lắc cánh tay của Kỷ Nhược Tuyết, bộ dạng không chịu buông tha.

Kỷ Nhược Tuyết không trả lời, chỉ chớp mắt nói: “Em không nói đấy, không phải lúc trước các chị nói anh ấy lỗ mãng ngông cuồng, không biết trời cao đất dày gì sao? Giờ các chị muốn biết à, em cho các chị tò mò chết!”.

Cô ấy bướng bỉnh nhướng mày, nhìn vẻ mặt sốt sắng của hai cô gái thì càng cảm thấy sảng khoái.

Hai chị em nhà họ Lâm đang quấn lấy Kỷ Nhược Tuyết, bảo cô ấy kể tiếp thì đúng lúc đó, nơi thắt lưng hai người đồng thời vang lên tiếng cảnh báo dữ dội.

Hai người lập tức trở nên nghiêm nghị, sắc mặt biến đổi.

“Đây là…”.

“Tín hiệu cấp cứu của Long Nhận?”.
Chương 644: Nghìn dặm cứu viện

“Tín hiệu cấp cứu của Long Nhận?”.

Tiếng cảnh báo vang lên nơi thắt lưng, hai chị em nhà họ Lâm đồng thời biến sắc, vội vàng lấy một máy truyền tin loại nhỏ ra. Đó là thiết bị truyền tin đặc biệt mà mỗi thành viên trong Nam Long Nhận đều phải mang theo bên mình, là thành quả của khoa học kĩ thuật đỉnh cao, dùng vệ tinh truyền đạt thông tin trực tiếp, không bị bất cứ tín hiệu nào hạn chế.

Bình thường máy truyền tin này hầu như chưa bao giờ vang lên, nhưng mỗi lần nó reo lên thì đồng nghĩa có thành viên của Long Nhận đang cầu cứu khẩn cấp, cũng chính là tín hiệu cấp cứu.

“Sao lại như thế?”.

Hai chị em đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, đều hiện vẻ không thể tin nổi.

Nam Long Nhận là một trong những đội ngũ tiên phong mạnh nhất Hoa Hạ, thành viên trong đó đều là người tài giỏi bậc nhất. Cho dù là đội ngũ lính đặc chủng mạnh nhất trên thế giới cũng không thể so sánh với bọn họ, đây chính là vũ khí giết người di động.

Tình huống nguy cấp đến thế nào mà khiến thành viên Nam Long Nhận phải cầu cứu khẩn cấp?

Cô ấy trầm ngâm trong giây lát rồi kết nối đường truyền, trên máy truyền tin hiện ra một chuỗi kí tự mã hóa. Đó là kí hiệu truyền tin đặc biệt của Nam Long Nhận, mỗi một kí hiệu mang một ý nghĩa khác nhau.

Hai cô gái đọc hiểu ý nghĩa của kí hiệu, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng.

“Sao lại như vậy chứ?”.

Bọn họ đứng lên, nhất thời mặt tái nhợt, Kỷ Nhược Tuyết ở bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Chị Nhã, chị Nhu, xảy ra chuyện gì vậy?”.

Sắc mặt Lâm Trạch Nhu âm trầm, nhỏ giọng nói: “Thành viên của Nam Long Nhận bọn chị đến Trung Đông chấp hành nhiệm vụ giải cứu đồng bào người Hoa, nhưng lại gặp phải sự tấn công của phần tử vũ trang không rõ thân phận. Bây giờ, một nhóm mười người bị nhốt trong một thành phố biên giới nước Y ở Trung Đông, đang xin cứu viện!”.

“Cái gì?”, ánh mắt của Kỷ Nhược Tuyết thay đổi, cũng cảm thấy bàng hoàng.

Đương nhiên cô ấy biết Nam Long Nhận là đội ngũ tinh nhuệ nhường nào, gần như tập trung những thành viên chiến đấu tiên phong nhất. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều có tỉ lệ thành công 100%, nhưng lần này lại đến nỗi phải xin cứu viện, rõ ràng sự việc nghiêm trọng đến mức không thể tưởng tượng.

“Các chị định làm thế nào?”.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn sang hai cô gái.

Lâm Trạch Nhã nhíu mày, rơi vào trầm tư, có chút buồn phiền nói: “Lần này trong mười người bị nhốt, ngoài ba đồng bào người Hoa ra, bảy người khác đều là thành viên tinh nhuệ nhất của Nam Long Nhận, trong đó có cả đội trưởng của bọn chị!”.

“Ngay cả bảy người họ hợp sức mà cũng bị dồn đến đường cùng, bó tay chịu trói, rõ ràng lực lượng vũ trang của kẻ địch không hề tầm thường, bọn chị đi cũng không giúp được gì”.

“Hơn nữa, tín hiệu cấp cứu của thành viên Nam Long Nhận chỉ có thành viên Nam Long Nhận mới biết. Bọn họ bị nhốt ở vùng Trung Đông, trừ hai người bọn chị ở gần nhất, những thành viên khác của Nam Long Nhận muốn chạy từ Hoa Hạ đến cứu viện ít nhất cũng cần nửa ngày, đến lúc đó e rằng bọn họ không chống đỡ nổi nữa”.

Lâm Trạch Nhu nhìn chị mình cau mày, cô ấy ở bên cạnh cũng sốt ruột, nhưng lại không nghĩ ra được kế sách gì.

“Đúng rồi!”.

Ngay lúc ấy, Lâm Trạch Nhu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Trạch Nhã.

“Chị, không phải tổng giáo quan đang ở đây sao, chúng ta đi nhờ cậu ấy giúp đỡ đi!”.

“Với thực lực của cậu ấy, cứu vài người có lẽ chỉ cần một cái nhấc tay!”.

Lâm Trạch Nhã cũng phản ứng lại ngay, trong mắt lóe lên sự mừng rỡ.

“Đúng nhỉ, sao chị lại không nghĩ tới chứ, còn có tổng giáo quan ở đây mà!”.

Hai người vô cùng ăn ý, đồng loạt nhìn sang Kỷ Nhược Tuyết.

“Tiểu Tuyết, đi thôi, em cùng bọn chị đi tìm tổng giáo quan!”.

Kỷ Nhược Tuyết còn đang mơ hồ đã bị hai cô gái đẩy ra khỏi phòng.

Bên trong trang viên khách sạn Yellen, Diệp Thiên vươn vai, đang định ra ngoài đi dạo cùng Đàm Băng Băng thì hai chị em nhà họ Lâm dẫn theo Kỷ Nhược Tuyết lo lắng chạy tới…

Diệp Thiên ngồi dựa trên ghế, nghe xong chuyện hai chị em nhà họ Lâm kể lại.

“Ý các cô là nhóm người Hắc Tháp, Thủ Thuật Đao, Bộc Phá, Cương Quyền và Lí Vân Phi đến Trung Đông làm nhiệm vụ, cứu một viện sĩ y học Hoa kiều và gia đình ông ấy, nhưng trong lúc làm nhiệm vụ đã bị một thế lực vũ trang không rõ thân phận ngăn cản, bây giờ đang bị nhốt ở một thành phố biên giới nước Y?”.

Diệp Thiên lời ít ý nhiều, khái quát lại những tin tức mà hai chị em nhà họ Lâm cung cấp.

“Đúng!”.

Lâm Trạch Nhã cầu xin Diệp Thiên: “Tổng giáo quan, mong cậu ra tay cứu bọn họ! Bọn họ đều do một tay cậu huấn luyện ra, xem cậu là tín ngưỡng và mục tiêu cả đời này. Bây giờ, người có thể cứu được bọn họ cũng chỉ có cậu mà thôi!”.

Lâm Trạch Nhu chắp hai tay, nhẹ nhàng bái lạy Diệp Thiên, trong mắt toát lên vẻ cầu xin.

Diệp Thiên không có hành động gì, chỉ đưa tay nâng cằm, cảm thấy hơi kì quái.

Cậu biết rõ tu vi của nhóm Hắc Tháp, Thủ Thuật Đao, Lí Vân Phi, cũng biết rõ bọn họ có thể làm được đến trình độ nào.

Mặc dù Trung Đông là nơi chiến loạn, cục diện căng thẳng, nhưng muốn đám Hắc Tháp cứu ba đồng bào người Hoa thì dễ như trở bàn tay.

Bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể đảm nhận nhiệm vụ này, huống hồ là cả bảy người cùng hành động?

Bảy người bọn họ kết hợp đủ để chèn ép một đội quân trăm người lính đánh thuê hạng hai, sức chiến đấu tương đương với một tiểu đội trang bị vũ khí hạng nặng, không dễ gì mà ngăn cản được bọn họ, huống hồ là vây nhốt.

Nhưng bây giờ, bảy người lại bị nhốt ở một thành phố biên giới nước Y. Vậy thì trang bị vũ khí, tài nguyên phía sau của thế lực vũ trang này chắc chắn là cực kì đáng sợ, e rằng đủ để sánh ngang với Vệ binh của một nước nhỏ.

Đây là điểm mà Diệp Thiên không hiểu được. Bộ đội vũ trang quy mô như vậy sao lại phô trương thanh thế vì bảy thành viên Nam Long Nhận nhóm Hắc Tháp và ba người nhân viên Hoa kiều đó, thật khác với lẽ thường.

“Tổng giáo quan!”.

Diệp Thiên đang suy ngẫm, hai chị em Lâm Trạch Nhã và Lâm Trạch Nhu ở bên cạnh lại cho rằng Diệp Thiên không muốn đi cứu viện, lập tức thấy sốt ruột. Hai người khom gối định quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

Ngay lúc bọn họ cúi người, một luồng sức mạnh vô hình đã nâng cơ thể bọn họ dậy, khiến bọn họ không thể quỳ xuống.

“Hai người các cô không cần làm vậy với tôi!”.

Hai mắt Diệp Thiên sáng như sao, gương mặt lạnh lùng.

“Bọn họ đều là lính mà tôi huấn luyện nên, lúc này xảy ra chuyện đương nhiên tôi sẽ cứu!”.

Cậu đứng dậy, nói với hai chị em nhà họ Lâm: “Bây giờ tôi sẽ đến đó ngay lập tức, hai người các cô mau chóng liên lạc với căn cứ huấn luyện của Nam Long Nhận, nói Vương Tường Long liên lạc với Đại tướng Lương, cử một trực thăng vũ trang đến Trung Đông tiếp viện!”.

“Nói với bọn họ, trước lúc đó, tôi sẽ bảo đảm tất cả mọi người đám Hắc Tháp đều bình yên vô sự!”.

“Vâng!”, hai chị em nhà họ Lâm vui mừng gật đầu với Diệp Thiên.

“Trong lúc tôi rời đi, nhớ phải bảo vệ Tiểu Tề và Vương Triều Hải, Lí Phong chu toàn!”.

Diệp Thiên nhìn về phía Đàm Băng Băng, dặn dò một tiếng, chuẩn bị phóng người đi. Ngay lúc đó, Lâm Trạch Nhã bỗng phản ứng lại, hỏi Diệp Thiên: “Tổng giáo quan, cậu định làm thế nào vậy?”.

Diệp Thiên thản nhiên quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

“Làm thế nào à? Đương nhiên là giết thẳng tới đó!”.

Cậu vừa dứt lời đã hóa thành luồng sáng xanh lam bay lên trời, lao vọt về phía xa.

“Giết thẳng tới đó sao?”.

Hai cô gái đều ngẩn người, sau đó sắc mặt biến đổi.

Vậy chẳng phải Diệp Thiên định chiến đấu với bộ đội vũ trang hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK