Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vù!”.

Tiếng kiếm vút lên trong không trung, tia sáng xanh lóe lên rõ rệt, mọi người ở bãi biển phía Nam đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc, tất cả đều trở nên im lặng.

Những ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía Diệp Thiên, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, không chỉ những lớp người trẻ, mà bốn vị gia chủ của bốn gia tộc lớn ở thủ đô cũng lập tức thay đổi sắc mặt.

Những thiên tài đỉnh cao lớp trẻ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du đều xông lên thử, nhưng kết quả lần lượt thất bại, bọn họ cho rằng Lăng Uyên Thần Kiếm này có lẽ thực sự không ai có thể làm cho nó lay động.

Nhưng lúc này, Lăng Uyên Thần Kiếm lại đột nhiên bị rút ra, tia sáng chói lọi, lạnh lẽo, và người rút ra được lại là một thanh niên lạ mặt?

Tất cả ảnh mắt lập tức đổ dồn về phía Diệp Thiên, có mặt tại hiện trường gần như đều tập kết các cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ, trước đó bọn họ đều xông lên thử sức, nhưng lần lượt thất bại hết, đến những người như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh cũng đều bó tay với Lăng Uyên Thần Kiếm này.

Nhưng người thanh niên mà đa số mọi người chưa từng gặp mặt này, sao có thể rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra chứ?

“Tên đó...”.

Đôi mắt Tư Đồ Lạc Tuyết tròn xoe, miệng mấp máy với vẻ đầy kinh ngạc.

Trước đây tuy Diệp Thiên mạnh nhất thủ đô, nhưng dù sao cũng là quá khứ, sau đó dần dần đã bị những người như Diệp Tinh thay thế.

Cô ta chưa từng nghĩ binh khí chí tôn như Lăng Uyên Thần Kiếm này lại được Diệp Thiên rút ra!

Âu Dương Đoạn Vân thì mặt mày tái mét, không biết nên làm thế nào.

Cậu ta dốc hết sức lực để rút Lăng Uyên Thần Kiếm nhưng lại không thể nhích ra nổi chút nào, vậy mà Diệp Thiên, người mà cậu ta coi thường nhất lại nhẹ nhàng rút ra, hoàn toàn kiếm soát được Lăng Uyên Thần Kiếm, cậu ta không hiểu một người bình thường không chút tu vi, sao có thể rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra chứ?

Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh cũng đứng đơ người tại trận, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Hai người này đều coi như là người thân quen nhất của Diệp Thiên, Diệp Thiên trước đây đúng là tài nghệ tuyệt đỉnh, nhưng sau đó Diệp Vân Long đã tách võ mạch ra nên Diệp Thiên đã mất đi ánh hào quang từ lâu.

Nhưng lúc này, thanh Lăng Uyên Thần Kiếm chỉ có Đế Vương thời nay mới có thể rút ra được, thế mà lại tỏa ánh sáng chói lọi trong tay Diệp Thiên, lóng lánh chói mắt, khiến bọn họ nhất thời không phản ứng nổi.

Nhất là Diệp Tinh, khoảnh khắc Diệp Thiên rút thanh Lăng Uyên Thần Kiếm ra, cậu ta chỉ cảm thấy như không phải sự thật.

Cậu ta có hai võ mạch, hơn nữa được đích thân Diệp Vân Long là người trong đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ chỉ dạy, tu vi tăng lên mạnh mẽ, trong những lớp người trẻ, cậu ra tự nhận mạnh nhất, Diệp Thiên từ lâu đã không còn được cậu ta coi trọng.

Hội võ bốn gia tộc lần này, cậu ta cho rằng bản thân buộc phải rút được Lăng Uyên Thần Kiếm, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, cậu ta không rút được nó, nhưng Diệp Thiên, người mà cậu ta cho rằng đã lỗi thời, thì lại rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra trước ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, còn có chuyện gì kinh ngạc hơn chuyện này chứ?

Trong bàn, Diệp Vân Long, Âu Dương Chấn Đức, Tư Đồ Hùng, Hoa Vô Đạo đều nhìn nhau, sau đó nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên không rời mắt.

Bọn họ vốn tràn dầy niềm tin vào các lớp trẻ trong nhà bọn họ, nhưng mọi người đều lần lượt thất bại, kết quả người được đoán là không có khả năng nhất là Diệp Thiên thì lại rút ra được Lăng Uyên Thần Kiếm, chiến thắng toàn bộ những người trẻ ở đây, đúng là không thể tin được.

Bản thân Diệp Vân Long, ánh mắt không ngừng rung rung, thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này có thần năng vô cùng đặc biệt, cho dù mạnh như ông ta cũng không thể chuyển dịch Lăng Uyên Thần Kiếm.

Trong lớp người trẻ, thì bọn Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh là mạnh nhất, ông ta cho rằng người có thể rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra chắc chắn là một trong những người này.

Nhưng lại là Diệp Thiên, một người đã bị mất đi võ mạch, tu vi cạn kiệt, lại khiến cho Lăng Uyên Thần Kiếm được xuất hiện lại trên thế gian, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, điều này khiến ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận.

“Vì sao? Lăng Uyên Thần Kiếm, nghe nói chỉ có Đế Vương đích thực mới có thể rút ra được, Thiên Nhi vì sao lại có thể khiến nó phát ra cảm nhận, tự động tìm chủ chứ?”.

“Lẽ nào nói, Lăng Uyên Thần Kiếm vẫn công nhận Thiên Nhi là Đế Vương, cho nên mới nhận nó làm chủ nhân?”.

Ông ta lẩm bẩm, trong lòng rối bời, vẫn không sao hiểu nổi.

Lăng Uyên Thần Kiếm năm xưa từng được hoàng đế Hiên Viên và đại thần Xi Vưu sử dụng, bất kỳ ai trong hai người này đều là những người ở cấp đỉnh cao trong thần thoại cổ xưa, tu vi siêu phàm, không biết mạnh đến nhường nào!

Chỉ có bọn họ mới đủ tư cách nắm giữ Lăng Uyên Thần Kiếm!

Một người đã mất đi võ mạch, không thể luyện võ, dựa vào đâu có thể cầm Lăng Uyên Thần Kiếm lên, còn khiến nó công nhận?

Sau khi tất cả mọi người đều im lặng, đột nhiên lại bắt đầu dấy lên xôn xao.

“Không phải chứ? Tên đó là ai vậy? Thế mà lại rút được Lăng Uyên Thần Kiếm?”.

“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, đến bọn Diệp Tinh còn không thể rút Lăng Uyên Thần Kiếm ra, vì sao người thanh niên kia lại có thể khiến Lăng Uyên Thần Kiếm chủ động phóng ra?”.

“Thanh niên này trông vô cùng lạ lẫm, hình như không nằm trong hàng ngũ lớp trẻ thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật, vì sao cậu ta lại có thể điều khiển được Lăng Uyên Thần Kiếm?”.

Xung quanh phản ứng càng lúc càng mạnh, chỉ có Lí Thanh Du, Kỷ Nhược Yên, những người biết thân phận thật sự của Diệp Thiên thì đều rõ.

“Quả nhiên, chỉ có cậu ấy mới xứng đáng với Lăng Uyên Thần Kiếm!”.

Ánh mắt Lí Thanh Du nheo lại, khóe miệng nở nụ cười.

Người mạnh nhất trong lớp trẻ hiện nay, đương nhiên chỉ có Diệp Lăng Thiên đứng đầu bốn phương, cũng chỉ có Diệp Thiên mới đủ tư cách trở thành Đế Vương thời nay!

Đối mặt với những ánh mắt sửng sốt của mọi người, vẻ mặt Diệp Thiên vẫn bình thản, không có phản ứng gì nhiều.

Cậu nắm chắc Lăng Uyên Thần Kiếm trong tay, hai ngón tay lướt nhẹ và nhanh lên mặt kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.

Cảm nhận được sự sắc lạnh của thanh kiếm, cậu từ từ gật đầu, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

“Kiếm tốt!”.

Chỉ là vừa rồi nắm Lăng Uyên Thần Kiếm trong tay, cậu có thể cảm nhận rõ rệt sự tinh nhuệ trên thanh kiếm đó, tuy cậu không có mấy hứng thú với binh khí sắc nhọn, nhưng thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này là binh khí mạnh mẽ tinh nhuệ nhất mà cậu thấy từ ngày cậu xuất đạo đến nay.

Không chỉ vậy, bên trong Lăng Uyên Thần Kiếm, cậu cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, nếu có thể kiểm soát được nó, chắc chắn tu vi sẽ tăng mạnh, bước vào cảnh giới mạnh nhất thời nay.

“Anh Thiên!”.

Hoa Lộng Ảnh đi nhanh đến, vẻ mặt vui mừng nhìn Diệp Thiên.

“Lăng Uyên Thần Kiếm nhận anh làm chủ nhân rồi, nó là thần vật thời nay, có sự hỗ trợ của nó, biết đâu có thể lấy lại được tu vi cho anh, giải quyết nỗi buồn chán vì không thể luyện võ của anh!”.

Diệp Thiên bị rút võ mạch, không thể dùng võ công được nữa, đây là nỗi lo lắng nhất của cô ấy, bây giờ Lăng Uyên Thần Kiếm chủ động nhận chủ, đây dù sao là binh khí thượng cổ, mang thần lực khủng khiếp không thể tưởng tượng nổi, Diệp Thiên có thể có được nó, sau này chắc chắn sẽ nhận được lợi ích rất lớn.

“Hỗ trợ?”.

Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng, biểu cảm không xao động.

Ngay sau đó, cậu đột nhiên dùng tay ném một cái, Lăng Uyên Thần Kiếm bay vụt qua rồi cắm xuống đất, chỉ lộ chuôi kiếm.

“Anh Thiên, anh vừa làm gì vậy?”.

Hoa Lộng Ảnh thấy vậy, biểu cảm đột nhiên thay đổi, kinh ngạc thốt lên.

Những người còn lại cũng không thể hiểu nổi, ánh mắt tỏ vẻ kỳ lạ.

Thần vật như Lăng Uyên Thần Kiếm, nếu ai có được thì đó là một niềm may mắn lớn, đến người ở cấp độ như Diệp Vân Long cũng vô cùng muốn có được nó.

Vậy mà Diệp Thiên lại ném như ném rác vậy, ném luôn thanh Lăng Uyên Thần Kiếm sang một bên, tất cả mọi người đều không hiểu nổi.

Diệp Thiên đứng thẳng người, mỉm cười trả lời Hoa Lộng Ảnh.

“Lộng Ảnh, tuy Lăng Uyên Thần Kiếm rất mạnh nhưng anh không cần nó!”.

“Sức mạnh thật sự không cần bất kỳ binh khí nào hỗ trợ hết, nếu nói thì anh chính là binh khí sắc nhọn mạnh nhất ngày nay!”.

Ánh mắt cậu sáng rực, nhìn khắp mọi người một lượt, sau đó bước ra một bước.

“Lộng Ảnh, anh đã hứa với bố em, sẽ giành phần thắng trong hội võ bốn gia tộc lần này, em cứ chờ đi nhé!”.

Cậu nói dứt, chuẩn bị lên tiếng để các cao thủ lớp trẻ của bốn gia tộc lên võ đài, thì đúng lúc này, ánh mắt cậu đột nhiên chững lại, cậu dừng bước.

Mặt biển phía xa đang cuộn trào sóng dữ, giống như những con sóng thần nhỏ đang tức giận vỗ vào bờ biển.

Diệp Vân Long và bốn vị gia chủ cũng lần lượt nhận ra, đều quay đầu lại, những người trẻ khác cũng đột nhiên nhìn tới.

Chỉ thấy trên mặt biển, bốn bóng người đạp trên sóng biển, như thể thần linh giáng thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK