Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt hồ, Diệp Thiên và ba cô gái chèo thuyền tiến về phía trước, hướng thẳng tới đảo.

Tiếu Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, không nhịn được hỏi Diệp Thiên: “Những người vừa rồi là ai vậy? Vì sao lại đến tìm anh?”.

“Bọn họ à?”.

Diệp Thiên thờ ơ, buột miệng trả lời: “Một đám hề nhảy múa mà thôi, không đáng nhắc tới”.

Cố Giai Lệ cũng lên tiếng hỏi: “Anh Diệp Thiên, bây giờ anh nổi tiếng như vậy, có phải sẽ còn có người đến tìm anh đúng không?”.

Đây là vấn đề mà cô lo lắng, Diệp Thiên đủ mạnh, đã đạt đến trình độ gần như vô địch, nhưng hình như kẻ địch cũng càng lúc càng nhiều.

Diệp Thiên ngửa đầu dựa vào thuyền, mỉm cười.

“Con đường anh phải đi đã định sẵn sẽ không ngừng gặp kẻ địch mạnh, những chuyện này anh đã dự liệu trước rồi”.

“Anh còn con đường rất dài phải đi, còn rất nhiều chuyện phải làm. Trước lúc đó, bất kể là ai chặn trước mặt anh, anh cũng sẽ lần lượt giải quyết hết!”.

“Trên thế giới này, không ai có thể cản được anh!”.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm mặt hồ khói sóng mênh mông, trong mắt lóe lên ánh sáng kiên định mà tự tin.

Cậu còn chưa về nhà họ Diệp, còn chưa đứng trước mặt người nhà họ Diệp hỏi một câu, vì sao năm xưa lại phế bỏ võ công của cậu, vì sao lại nhận định cậu là mầm tai họa của nhà họ Diệp.

Cảm giác được nỗi buồn trong giọng nói của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cậu.

“Anh Diệp Thiên, có câu này em đã hỏi anh từ tám năm trước, nhưng anh không trả lời. Hôm nay, em muốn hỏi lại lần nữa, anh có thể nói cho em không?”.

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt quật cường của Cố Giai Lệ.

“Em muốn hỏi về thân thế của anh phải không?”.

Cố Giai Lệ trịnh trọng gật đầu.

Mặc dù cô quen biết Diệp Thiên từ nhỏ, nhưng lại không rõ về lai lịch cũng như thân thế của Diệp Thiên. Tám năm trước, cô đã hỏi cậu về vấn đề này, nhưng cậu lại từ chối trả lời. Hôm nay, cô chỉ muốn hiểu rõ mọi thứ về Diệp Thiên.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cũng nghiêng đầu sang, rất muốn biết chuyện về Diệp Thiên.

“Tám năm trước, anh không trả lời em là vì lúc đó anh chưa có vốn liếng gì để trả lời”.

“Nhưng hôm nay, anh có thể nói cho em rồi”.

Diệp Thiên tỏ ra nghiêm túc, hai mắt nheo lại.

“Anh từng là người của nhà họ Diệp ở thủ đô, gia chủ nhà họ Diệp Diệp Vân Long là bố anh”.

Ba người trên thuyền đều sửng sốt, dù bọn họ không mấy hiểu biết về những gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng cũng xem như có nghe nói.

Vì nhìn khắp Hoa Hạ, các gia tộc lớn mạnh nhất đều hội tụ ở thủ đô, mà nhà họ Diệp thì cho dù là ở thủ đô gia tộc mạnh nhiều như mây cũng chắc chắn chiếm vị trí đứng đầu.

Mặc dù bọn họ không quá rõ về tình hình ở thủ đô, nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của Diệp Vân Long. Đây là nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn ở thủ đô, nắm trong tay tiền tài quyền thế một nửa bầu trời, hơn hẳn tất cả các gia chủ khác hiện nay.

Bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại có lai lịch khủng khiếp như vậy.

Hễ dính dáng tới nhà họ Diệp đã đủ khiến người ta xem trọng. Diệp Thiên lại còn là con trai của gia chủ Diệp Vân Long, lai lịch thế này đúng là lớn đến mức đáng sợ.

“Mọi người không cần phải ngạc nhiên, đó là chuyện trước đây”.

Diệp Thiên nhìn vẻ mặt của ba cô gái, khẽ xua tay.

“Từ cái đêm của tám năm trước, Diệp Vân Long phế bỏ võ công của anh, ném anh vào núi hoang, anh và nhà họ Diệp đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không còn người thân gì nữa”.

Cậu nói xong, kể lại chuyện mình bị Diệp Sơn cho là tai họa của gia tộc, bị Diệp Vân Long phế bỏ võ công rồi ném vào núi sâu rừng hoang tự sinh tự diệt.

Ba cô gái càng nghe càng trợn tròn mắt. Bọn họ không thể tưởng tượng được, vì sao nhà họ Diệp lại kết luận một đứa trẻ tám tuổi là mầm tai họa của gia tộc, bọn họ càng không dám tin Diệp Vân Long lại ra tay ác độc với con trai của mình như vậy.

“Anh Diệp Thiên, vì sao ông nội anh lại nói anh là mầm tai họa của nhà họ Diệp? Chuyện này không công bằng!”.

Cố Giai Lệ không cam lòng, kêu bất bình thay cho Diệp Thiên.

“Một đứa trẻ tám tuổi có thể mang lại tai họa gì cho nhà họ Diệp chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt cũng lắc đầu, tỏ ra không thể hiểu nổi.

Diệp Thiên đặt hai tay sau đầu, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, khóe miệng cong lên nụ cười khinh thường.

“Nguyên nhân thế nào, không lâu nữa tôi sẽ tự đến thủ đô hỏi rõ ràng!”.

“Hơn nữa, ở nhà họ Diệp còn một vài thứ thuộc về tôi, tôi sẽ lấy lại tất cả!”.

Nhà họ Diệp trước kia đối với cậu mà nói là một nhân vật to lớn, không thể lay chuyển. Nhưng tám năm trôi qua, cậu đã có được vốn liếng có thể chống lại nhà họ Diệp, cho dù dối mặt với nhà họ Diệp thì đã làm sao?

Bốn người đi thuyền vào bờ, ba cô gái không có ý muốn về nghỉ ngơi, mà quấn lấy Diệp Thiên đến một quán bar nhạc nhẹ. Đêm đó, bọn họ không có gì đắn đo, không có gì ràng buộc, nâng ly uống thỏa thích. Cho đến khi say bí tỉ, Diệp Thiên mới đưa bọn họ về.

Bọn họ đi xe taxi về khách sạn, trong đại sảnh, không ít đàn ông nhìn Diệp Thiên mà cảm thấy ngưỡng mộ.

Ba cô gái đều xinh đẹp, vì men rượu mà hai má đỏ hây hây, tăng thêm mấy phần tuyệt diễm. Bọn họ đều ca thán Diệp Thiên có diễm phúc.

Diệp Thiên không phản ứng gì quá mức, cậu chỉ vung tay lên, ba luồng Phệ Thiên Huyền Khí len vào cơ thể ba cô gái, xua tan men rượu cho các cô.

Ba cô gái ngồi trên ghế sofa, men rượu trong cơ thể tan đi, bọn họ cũng dần tỉnh táo lại, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở ghế sofa đối diện.

“Giai Lệ, ngày mai em nên về đi thôi. Sắp tới Tập đoàn Lăng Thiên sẽ tổ chức một đêm diễn từ thiện, khi đó anh cũng sẽ đến”.

Diệp Thiên nhìn về phía Cố Giai Lệ, thản nhiên nói.

Ánh mắt Cố Giai Lệ khẽ dao động, gật đầu, không biểu hiện bất kì vẻ ỷ lại hay lưu luyến nào.

“Em biết rồi anh Diệp Thiên!”.

Cô cười nghịch ngợm, vẫn là cô gái ngây thơ hồn nghiên của ngày xưa.

“Ngày mai công ty cũng sắp xếp cho em đến tỉnh Cán Tây biểu diễn, sau đó em còn phải chuẩn bị album mới, khi nào em có thời gian, em nhất định sẽ đến làm phiền anh!”.

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, đứng dậy.

“Ba người các em cứ ở đây nói chuyện đi, anh lên trên trước”.

Cậu đi về phía thang máy, Cố Giai Lệ ngoảnh lại nhìn chăm chú, đưa mắt tiễn bóng lưng cậu đi xa dần, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô lại thở dài, quay đầu về.

“Giai Lệ, vất vả lắm cậu mới gặp lại anh ấy, chỉ được có hai ngày, ngày mai là phải xa nhau rồi, sao không nói chuyện với anh ấy nhiều hơn?”.

Tiếu Văn Nguyệt vỗ vai Cố Giai Lệ, nhẹ giọng hỏi.

Cố Giai Lệ lộ ra nụ cười miễn cưỡng, lắc đầu.

“Lần này gặp lại, những gì mình muốn nói đều đã nói rồi. Hơn nữa, dù mình vẫn còn nhiều điều muốn nói với anh ấy, nhưng chưa chắc anh ấy đã muốn nghe”.

“Trong mắt anh ấy, mình vẫn chỉ là một cô bé chưa lớn, còn anh ấy vẫn luôn tiến về phía trước, chưa từng dừng lại. Bây giờ mình không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn một lòng đuổi theo bước chân của anh ấy”.

“Ít nhất là có thể kéo gần khoảng cách với anh ấy”.

Trong mắt Cố Giai Lệ lóe lên ánh nhìn kiên định, giọng nói chắc nịch.

“Con đường làm ca sĩ là anh ấy trải sẵn cho mình”.

“Lần sau gặp lại, mình phải trở nên sáng chói hơn, mình phải có tư cách đứng bên cạnh anh ấy”.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều cảm giác được sự quyết tâm kiên định không đổi của Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt không nhịn được hỏi: “Giai Lệ, rốt cuộc Diệp Thiên đóng vai trò như thế nào trong lòng cậu?”.

“Lẽ nào cậu chỉ coi anh ấy như anh trai?”.

Giữa hai đầu lông mày Cố Giai Lệ lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng cô không trả lời vào vấn đề, mà hỏi ngược lại: “Nguyệt Nguyệt, cậu hỏi mình chuyện này để làm gì? Cậu thì sao? Anh Diệp Thiên có vị trí thế nào trong lòng cậu?”.

“Lẽ nào cậu chỉ xem anh ấy như bạn bè?”.

Mặt Tiếu Văn Nguyệt ửng hồng, hai cô gái nhìn nhau cười, mọi thứ đều không cần nói ra miệng.

Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên rời khỏi khách sạn. Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh dự định đi cùng Cố Giai Lệ đến Cán Tây, không đi cùng Diệp Thiên.

Tối hôm qua, Ngô Quảng Phú đã đặt vé máy bay về Lư Thành cho Diệp Thiên, cậu lên khoang hạng nhất, đi thẳng đến vị trí của mình ngồi xuống, bắt đầu lướt điện thoại.

Vị trí cậu ngồi là ở mé ngoài, khoảng mười phút sau, một hương thơm ập đến, một giọng nữ cực kì linh hoạt vang lên bên tai cậu.

“Thật ngại quá, làm phiền anh, có thể cho tôi vào trong không?”.

Diệp Thiên ngước đầu lên, một cô gái đeo kính đen đứng ở cạnh ghế ngồi, miệng mỉm cười.

Kính đen của cô gái gần như che khuất nửa gương mặt, không thấy rõ mặt mũi, nhưng làm sao có thể che được mắt Diệp Thiên?

Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái, Diệp Thiên hơi sửng sốt, thầm than thế sự vô thường.

“Là cô ấy sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK