“Thành công rồi, chúng ta thành công rồi!”
Một đám những nhà khoa học giỏi nhất đến từ khắp nơi trên Hoa Hạ như thể một đám trẻ con ôm chầm lấy nhau, trên gương mặt đầy nước mắt vui mừng và hạnh phúc.
Dường như sau nửa tháng không được ngủ nghỉ, cuối cùng họ cũng được báo đáp xứng đáng. Tẩy Tuý Đan chính thức được ra đời.
Diệp Thiên ngồi ở góc sân, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui sướng. Sau đó cậu quay đầu nhìn về phía Ngô Quảng Phú.
“Hai ngày nay, anh thông báo với mấy người Lâm Thiên Nam, Từ Uyên Đình bảo bọn họ tuyên truyền cho công ty càng rỉnh rang càng tốt. Hai ngày sau, tôi muốn tất cả những người có máu mặt ở tỉnh Xuyên tụ hết về Lư thành!”
“Tên công ty tôi đã nghĩ ra rồi, gọi là ‘Lăng Thiên’!”
Ngô Quảng Phú vâng lệnh đi ngay, Diệp Thiên nắm bàn tay lại, mắt loé lên tia sáng. Kế hoạch tàu mẹ của cậu cuối cùng cũng sắp tiến hành được rồi.
Buổi chiều hôm đó, Ngô Quảng Phú sắp xếp người đưa Diệp Thiên về Lư thành. Khi đến cửa Thiên Đường Vạn Giang thì trời đã tối, Diệp Thiên vừa bước từ cửa vào thì một cô gái xinh đẹp diễm lệ đã đứng trước mặt cậu.
Cậu hơi sững lại, Tiếu Văn Nguyệt một tuần không gặp đang nhìn cậu với vẻ kinh ngạc. Còn bên cạnh cô ta là Sở Thần Quang đang vô cùng vui mừng.
Diệp Thiên để ý thấy trên bàn tay hai người đang đeo nhẫn cặp.
Sở Thần Quang gật đầu mỉm cười với Diệp Thiên, gương mặt hiện ra vẻ khiêu khích và đắc thắng. Mấy ngày trước, Tiếu Văn Nguyệt đã đáp lại tình cảm của cậu ta. Hiện giờ hai người đã xác lập quan hệ, trở thành bạn trai bạn gái.
Mặc dù Tiếu Văn Nguyệt vẫn né tránh những va chạm thể xác, thậm chí đến cả nắm tay cũng không nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến cậu ta cảm thấy phấn khích rồi. Nếu đã thiết lập quan hệ, Tiếu Văn Nguyệt đã thuộc về cậu ta rồi thì còn chạy sao được?
Mặc dù Tiêú Văn Nguyệt có chút tình cảm đặc biệt với Diệp Thiên nhưng đó đều đã là chuyện quá khứ. Tối nay, bố mẹ hai bên gia đình họ sẽ gặp mặt nói chuyện.
“Lâu lắm không gặp!”
Gặp lại Diệp Thiên, Tiêú Văn Nguyệt vô cùng bối rối, không biết nên nói gì mới phải, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu.
“Ừm!”
Diệp Thiên gật đầu, kết cục này cậu sớm đã liệu trước rồi. Hơn nữa kết cục này cũng là do chính cậu tạo nên.
Cậu đang định đi lướt qua Tiếu Văn Nguyệt thì Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tại sao anh không đi học?”
Kể từ ngày Diệp Thiên rời khỏi trường thì chưa từng xuất hiện lại ở đó, đồ đạc cũng dọn hết sạch.
Diệp Thiên thành tích rất tốt, thi tháng được 749 điểm. Lúc thi đại học, mặc dù phong độ có thất thường vẫn thừa sức vào được một trường đại học trọng điểm, tiền đồ rộng mở.
Nhưng đúng lúc này Diệp Thiên lại rời khỏi trường, không đi học nữa. Hơn nữa theo nguồn tin thân cận, cậu còn không định thi đại học. Điều đó khiến Tiếu Văn Nguyệt thực sự không thể hiểu nổi.
“Cảm thấy không cần thiết!”
Diệp Thiên lắc đầu, cậu đã được đặc cách tuyển thẳng vào đại học Thủ Đô nên có đi học tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian.
Tiếu Văn Nguyệt cau mày lại nghĩ về chuyện của Diệp Thiên. Cậu giờ lại làm việc dưới trướng của Ngô Quảng Phú, xem ra Diệp Thiên đã bị cái lợi trước mắt làm mờ mắt nên từ bỏ con đường học hành, muốn đi theo con đường chém giết.
Nghĩ đến đây, Tiếu Văn Nguyệt thầm thở dài, những lời tiếp theo chẳng nói ra được nữa.
“Mẹ tôi nói, nếu gặp anh thì gọi anh tới nhà, vừa hay tối mai nhà tôi mở tiệc, đến lúc đó mời anh đến tham dự!”
Đôi mắt sáng xinh đẹp của Tiếu Văn Nguyệt bình lặng, cố gắng nén lại sự quan tâm của mình đối với Diệp Thiên.
Nếu Diệp Thiên đã tự từ bỏ chính bản thân mình, quyết tâm không đi theo con đường chính đạo thì cô cần gì phải lo chuyện bao đồng?
“Được!”
Diệp Thiên gật đầu, đi lướt qua vai Tiếu Văn Nguyệt về phía biệt thự số một.
Tiếu Văn Nguyệt khẽ lắc đầu, Diệp Thiên đã bước chân vào một con đường mà cô không thể chấp nhận. Sở Thần Quang bên cạnh thấy vậy thì nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nguyệt Nguyệt, nếu đó đã là con đường cậu ta chọn thì em cần gì phải bận tâm?”
“Biết đâu gặp may, cậu ta đi theo Ngô Quảng Phú lại làm nên cơm cháo, sau này trở thành nhân vật có máu mặt cũng nên!”
Sở Thần Quang nói những lời này hoàn toàn là dối lòng. Trong lòng cậu ta chưa bao giờ tin rằng Diệp Thiên có thể làm nên cơm cháo gì. Bản thân cậu ta đương nhiên cũng không mong Diệp Thiên trở thành một nhân vật lớn.
Thứ cậu ta mong muốn là Diệp Thiên sẽ vĩnh viễn tụt lại đằng sau mình.
“Chúng ta đi thôi!”
Tiếu Văn Nguyệt cụp mắt xuống, cùng Sở Thần Quang vai kề vai rời khỏi biệt thự.
Buổi chiều ngày thứ hai, Diệp Thiên xuất hiện đúng như đã hẹn. Khi cậu tới biệt thự nhà họ Tiêu, người mở cửa cho cậu là Tiếu Văn Nguyệt.
“Anh đến rồi à!”
Tiếu Văn Nguyệt rất bình tĩnh, chào hỏi Diệp Thiên xong thì đi vào trong nhà.
Diệp Thiên chậm rãi bước theo sau. Lúc này trong phòng khách của biệt thự có vài người đang ngồi, họ đều là những thanh niên trẻ tuổi.
Ngoài bốn người Tiếu Văn Nguyệt, Sở Thần Quang, Lý Thu Hà, Lý Tinh Tinh ra, còn có một người thanh niên đang ngồi bên cạnh Tiếu Lâm. Tiếu Lâm đang mỉm cười chuyện trò với người đó vẻ thân thiết, lại vừa có vẻ kính nể. Còn Sở Thần Quang cũng luôn miệng gọi người kia là “anh Bân”, xem ra người này có địa vị cao hơn cậu ta khá nhiều.
Tiếu Văn Nguyệt cũng rất khách sáo với người kia, thậm chí còn có vài phần tỏ ra lấy lòng người đó.
Diệp Thiên đứng trong phòng khách, gần như không có ai chú ý đến sự xuất hiện của cậu. Những người kia vẫn mải mê chuyện trò, chỉ có Lý Thu Hà chú ý tới Diệp Thiên. Khi nhìn thấy cậu, cô ta hơi ngẩn người ra, hạ giọng nói nhỏ:
“Qua đây ngồi trước đi!”
Tiếu Văn Nguyệt kéo một chiếc ghế, những người còn lại lúc này mới quay đầu lại nhìn sang Diệp Thiên. Lý Tinh Tinh thì vẫn tỏ ra chẳng thèm quan tâm, coi Diệp Thiên kia như không khí. Còn Tiêú Lâm thì ánh mắt sắc bén, chỉ gật đầu với Diệp Thiên, sau đó lại quay đầu tiếp tục trò chuyện với người thanh niên trẻ tuổi ban nãy.
Còn người thanh niên lạ mặt kia, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại, hoàn toàn không coi Diệp Thiên ra gì. Với thân phận của anh ta thì cái loại “chó hoang mèo lạc” như Diệp Thiên quả thực không đáng để tâm.
Diệp Thiên cũng chẳng buồn để ý. Cậu vừa ngồi xuống thì đột nhiên từ hướng nhà vệ sinh có một người đi tới. Khi nhìn thấy Diệp Thiên, người này đứng lại, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.
“Anh Diệp Thiên?”
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, đã lâu không gặp Cố Giai Lệ. Cô đang đứng ở phía không xa chăm chú nhìn cậu.
Gần hai tháng không gặp, Cố Giai Lệ đã khác hồi còn đi học nhiều. Hồi trước cô suốt ngày mặc đồng phục, hoặc là quần áo thể thao tiện vận động. Mặc dù cô vốn đã rất xinh đẹp nhưng ăn mặc như vậy lại khiến cô thiếu mất vài phần khí chất quý tộc.
Nhưng giờ cô đang mặc một bộ váy dạ hội trơn, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, khí chất của cô lúc này hoàn toàn khác biệt như thể một người hoàn toàn khác, thậm chí nhan sắc này có thể so với Tiếu Văn Nguyệt.
Diệp Thiên ánh mắt vẫn bình lặng, chỉ khẽ mỉm cười.
“Tiểu Cố, lâu lắm không gặp. Cứ gọi Diệp Thiên là được rồi!”
Cố Giai Lệ đứng chết trân tại chỗ, trong lòng đan xen vô vàn cảm xúc phức tạp.
Khi gặp lại Diệp Thiên, cô vô tình thốt ra ba chữ “anh Diệp Thiên”, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại phản ứng như vậy.
“Sau này sẽ không còn ‘anh Diệp Thiên’, cũng sẽ không còn ‘cô nhóc’!”
Nhớ lại những lời Diệp Thiên đã nói ở Thuỷ Thượng Nhân Gian, Cố Giai Lệ trong lòng hơi trùng xuống.
Một hồi lâu sau, cô mới phản ứng lại. Sau khi định thần lại, cô nói nhỏ: “Lâu rồi không gặp, Diệp Thiên!”
Thiếu đi một chữ thôi nhưng mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi.
Người thanh niên đang nói chuyện với Tiếu Lâm mặc dù đang nói nhưng vẫn âm thầm chú ý đến tình hình bên đó.
Thấy Cố Giai Lệ thơ thẩn như người mất hồn, anh ta cau mày lại nhìn Diệp Thần, ánh mắt đầy lạnh lẽo:
“Tên nhãi ranh này rốt cuộc có quan hệ gì với Giai Lệ?”