Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh




Lần này đến Hoa Hạ từ đỉnh núi tuyết ngàn năm đều là băng là vì ông ta cảm nhận được hơi thở đặc biệt của Nachzehrer thuộc Huyết tộc, ông ta rất tò mò rốt cuộc Nachzehrer đang đánh nhau với ai, nhưng lúc chạy đến thì lại nhìn thấy cảnh tượng khiến ông ta khó mà bình tĩnh được.





Một kiếm của Diệp Thiên chém vào cơ thể Nachzehrer, chỉ để lại một quả tim Huyết tộc.






Trong nhận thức của ông ta đây là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng Diệp Thiên lại tạo ra thần tích chỉ với cơ thể của một con người bình thường.





Lang tộc vùng đất tuyết và Huyết tộc phương Tây vốn dĩ đều là người tài trong số các dị tộc, một nghìn năm trước, ông ta và Nachzehrer vừa là đối thủ vừa là bạn của nhau, ông ta chưa từng nghĩ Nachzehrer sẽ bại dưới tay một con người.





Diệp Thiên lại chưa từng để tâm đến lời nói nhảm của ông ta, cậu giơ tay lên, nắm chặt kiếm cổ Bảy màu.





“Đừng nói lời thừa thãi với tôi, ông dám cản tôi thì phải đền mạng”.







Vừa dứt lời Diệp Thiên đã giơ kiếm quá đầu dùng sức chém xuống.





Nhưng ngay sau đó động tác của cậu dừng lại, đôi mắt hơi động, không khỏi bị vấp một bước, cánh tay run lên.





Ogle không có quá nhiều động tác, ông ta hít sâu một hơi xua tay nói: “Diệp Lăng Thiên, tôi biết chiêu này của cậu quá sức mạnh, nhưng tôi cũng biết rõ cậu muốn kích nói, cũng có giới hạn số lần, với thái độ hiện giờ của cậu thì cùng lắm chỉ có thể kích hoạt được hai kiếm nhỉ?”





Ông ta ngừng một chốc mới rồi lại nói với Diệp Thiên: “Lúc này cậu cũng không cần phải phô trương sức mạnh nữa, sở dĩ tôi ngăn cậu không chỉ là muốn ngăn cậu giết con dơi đó, tôi làm thế cũng là để ngăn chặn một cuộc tàn sát và thảm họa”.





“Nếu ông ta chết, ngoài tiểu thế giới ra, sinh linh ở cả Trái Đất này đều bị tàn sát, trăm triệu thi thể sẽ bị chôn vùi ở tinh tú này”.





Cảm nhận được chân nguyên trong người gần như tiêu tan hết, Diệp Thiên buông tay xuống, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.





“Ông đang dọa tôi sao?”





Ogle xua tay, ánh mắt hơi trầm tĩnh.





“Đến được cảnh giới này của tôi thì cần gì phải nói mấy lời dọa nạt?”





Từng câu từng chữ đều là thật lòng”.





“Không chỉ con dơi già đó chết, nếu tôi chết, sinh linh ở Trái Đất cũng sẽ không tồn tại nữa”.





“Vì tôi và ông ta đều không phải là chủng tộc vốn có ở Trái Đất, chúng tôi đến từ không gian vũ trụ, phía sau chúng tôi còn có vật lớn khổng lồ mà cậu không thể tưởng tượng, ai trong chúng tôi khi rơi xuống Trái Đất đều sẽ ảnh hưởng đến cả Trái Đất khi nổi cơn giận”.





“Đến từ không gian vũ trụ?”





Diệp Thiên lẩm bẩm, hơi đổi sắc.





Cậu biết những người tu tiên trong tiểu thế giới cũng đến từ ngân hà vũ trụ, sinh ra truyền thừa ở Trái Đất và kéo dài cho đến nay, nhưng cậu không biết Huyết tộc phương Tây và Lang tộc vùng đất tuyết không phải là chủng tộc vốn có ở Trái Đất mà cũng đến từ ngân hà vô tận.





“Nói như thế tức là không thể giết hai ông?”








20220404124525-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK