“Ồ?”, Âu Dương Chấn Hoa hơi nhíu mày, hỏi với vẻ tò mò: “Ý con là trên người cậu ta không hề có sức mạnh của một võ giả?”
"Không thể nào! Chín năm trước, con, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh còn chưa đạt tới cảnh giới võ giả thì cậu ta đã đạt được rồi, hơn nữa tu luyện của cậu ta ngày một tăng lên, gần như đạt đến mức võ sư. Chín năm đã qua, cho dù cậu ta không tiến bộ thì chí ít cũng không thể yếu hơn con hay Diệp Tinh. Làm sao cậu ta có thể không có chút căn cơ tu luyện nào chứ?”
Âu Dương Đoạn Vân không khỏi lắc đầu: "Bố, tự con cảm nhận được lại sai được sao? Con ra tay với cậu ta mà cậu ta còn không có cả cơ hội phản ứng. Trên người không có chút dao động nội lực nào cả. Cái gì mà thiên tài tuyệt đỉnh nhà họ Diệp, con thấy là chín năm qua rồi, cậu ta đã sớm hòa nhập cộng đồng, trở thành người bình thường rồi!”
Đôi mắt Âu Dương Chấn Hoa ngưng lại, ông ta biết rằng con trai mình sẽ không nói dối.
Ông ta vuốt cằm rồi ngả người ra sau, chìm vào trong suy nghĩ.
Bên trong khu nội đô, gia tộc Tư Đồ.
Tư Đồ Lạc Tuyết đang đứng ở sân trong với chiếc áo màu tím. Một cụ già phía trước đang chùng vai và khủy tay xuống, giữ hơi thở tròn trịa, động tác nhẹ nhàng và trật tự, đó là Thái Cực Quyền.
"Tên nhóc Diệp Thiên thật sự chưa chết ư? Cháu có chắc là cậu ta không?"
Ông cụ với phong thái như một tiên nhân thản nhiên nói.
"Ông nội, cháu chắc là tên khốn đó. Cháu có thể nhận nhầm người khác chứ không bao giờ nhận nhầm được gã đó đâu!”
Giọng Tư Đồ Lạc Tuyết đầy giận dữ.
"Thật sao?"
Ánh mắt ông lão khẽ dao động, tay không ngừng di chuyển, khẽ đẩy một luồng gió nhẹ từ trong lòng bàn tay ra, lay động cây hòe trước mặt, khiến lá cây xào xạc rồi lần lượt rơi xuống.
"Xem ra nhà họ Diệp đang chơi một ván cờ! Bây giờ tên nhóc Diệp Thiên này đã trở lại, nửa tháng nữa bốn gia tộc sẽ hội họp. Nhất định sẽ có chuyện gì đó náo nhiệt để xem!"
Tư Đồ Lạc Tuyết đứng im không trả lời, nhưng trong lòng cô ta không ngăn được sự nghi ngờ.
Mặc dù tối hôm qua cô ta không tiếp xúc với Diệp Thiên, nhưng cô ta quan sát từng cử động của Diệp Thiên, cảm thấy bước chân của Diệp Thiên nhẹ bỗng, hơi thở bên trong bình tĩnh, nhìn cậu không hề có bộ dạng của một võ giả. Điều này khác hoàn toàn với Diệp Thiên trầm ổn chắc nịch với căn cơ tu luyện vượt xa bọn họ như trước đây.
Cô ta không khỏi nghĩ thầm, Diệp Thiên đã rời đi chín năm, bây giờ liệu rằng giang sơn có còn thuộc về thủ lĩnh thế hệ trẻ ở thủ đô trước đây?
Trong biệt thự nhà họ Hoa, Hoa Lộng Ảnh cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt mang chút buồn bã.
"Đây chính là lý do tại sao con không muốn kết hôn với Diệp Tinh?"
Trên chiếc ghế sofa bằng da, một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xanh lam trông rất bắt mắt với tờ báo trên tay.
"Đúng vậy!"
Hoa Lộng Ảnh luôn e dè nhất chính là sự uy nghiêm của người đàn ông này, nhưng cô vẫn ngoan cố gật đầu.
Người đàn ông trung niên gật đầu, trên mặt không tỏ vẻ vui hay buồn mà đặt tờ báo xuống.
"Lộng Ảnh, trước nay bố chưa bao giờ ép buộc con lựa chọn. Nhưng bố cũng tuyệt đối không cho con chọn lựa chuyện ngu xuẩn!”
"Có thể người khác không biết Diệp Thiên xảy ra chuyện gì, nhưng cả bố và con đều biết rất rõ!"
"Diệp Thiên của hiện tại đã không còn là Diệp Thiên tung hoành ngang dọc ở thủ đô chín năm trước nữa rồi. Điều này chắc con còn rõ hơn bố!”
Ông ta xua tay rồi bước ra khỏi cửa.
"Hôm nay con ở nhà, không được phép đi đâu!"
"Bố ra ngoài đi dạo!"
Lộng Ảnh nghe vậy, trái tim cô chợt vỡ òa, cô vô thức muốn đi theo, nhưng một giọng nói già nua từ bên cạnh truyền đến.
"Lộng Ảnh, ở yên trong nhà đi, bố cháu nói không sai đâu!"
"Thủ lĩnh trước đây đã sa cơ lỡ vận rồi. Bây giờ người cháu cần là một thủ lĩnh mới, chứ không phải là một kẻ đã bị phế bỏ võ mạch!”
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Lộng Ảnh nheo lại một cách sắc lẹm, môi cắn rướm máu, nhưng cô chỉ có thể bất lực ngồi xuống ghế sô pha.
Có ông lão này ở đây, cô biết rằng mình không thể ra khỏi cửa!
Tại Đại học Thủ Đô, Diệp Thiên vừa ăn trưa với ba người Tề Văn Long, đang định thư giãn trong phòng chơi bida bên ngoài khuôn viên trường thì một cái bóng màu xanh lam dừng lại trước mặt họ.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xanh lam bước xuống xe, ông ta có chiều cao tương đương với Diệp Thiên và họ bốn mắt nhìn nhau.
"Cậu nhóc Diệp Thiên, đã lâu không gặp!"
"Có vài chuyện bác muốn nói với cháu!"
Nhìn người đàn ông áo xanh trung niên này, Diệp Thiên mỉm cười gật đầu.
Cậu biết rằng chỉ cần cậu và Hoa Lộng Ảnh muốn đến được với nhau, cuối cùng họ sẽ phải đối mặt với người này.
Người đứng đầu nhà họ Hoa, Hoa Vô Đạo, được mệnh danh là ‘Vua của nửa thủ đô’!Chương 416: Cháu có năng lực khiến các người cúi đầu
Hoa Vô Đạo, trước kia từng nổi lên từ vùng đen, là ông trùm thương nghiệp nổi bật nhất trong bốn gia tộc hàng đầu thủ đô, không ai có thể vượt hơn ông ta.
Doanh nghiệp nhà họ Hoa vào tay ông ta, chưa đến mấy năm đã từ một doanh nghiệp hạng hai vươn lên top 50 Hoa Hạ, hơn nữa xu thế phát triển mạnh mẽ, trở thành doanh nghiệp được chính quyền thủ đô chú trọng nâng đỡ.
Ở thủ đô lan truyền rằng, một Hoa Vô Đạo đã nắm giữ mạch máu kinh tế của một nửa thủ đô, do đó được tôn xưng là Vua của nửa thủ đô.
Ba người Tề Văn Long nhìn thấy Hoa Vô Đạo xuất hiện đều bị khí chất mạnh mẽ của ông ta dọa sợ, đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên.
“Bác Hoa, đã lâu không gặp”.
Diệp Thiên đưa mắt ra hiệu cho ba người Tề Văn Long, sau khi ba người đi rồi, cậu nhìn về phía Hoa Vô Đạo, nở nụ cười đã lâu không thấy.
Hoa Vô Đạo nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, gật đầu.
“Đi thôi, theo bác đến Đông Sơn dạo một vòng”.
Diệp Thiên im lặng không nói, đi theo sau Hoa Vô Đạo.
Mỗi một bước đi của Hoa Vô Đạo đều nhẹ nhàng đều nhịp, hơi thở dày dặn kéo dài, rõ ràng tu vi cực kì cao thâm.
Diệp Thiên nhìn bóng lưng ông ta, âm thầm cảm khái.
“Quả nhiên, bốn nhà quyền lực nhất thủ đô nhà nào cũng có nhân tài ẩn giấu”.
“Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ chỉ là thứ trên bề mặt mà thôi!”.
Tu vi của Hoa Vô Đạo rõ ràng đã đạt đến siêu phàm bán bộ, chỉ thua kém Diệp Vân Long một chút xíu. Tu vi như vậy có thể xếp vào top 5 bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng trên bảng lại không xuất hiện tên của Hoa Vô Đạo, có thể thấy Hoa Hạ rộng lớn, kẻ mạnh nhiều vô kể.
Cậu không khỏi suy đoán, gia chủ của bốn nhà quyền lực nhất đã có tu vi như vậy, phải chăng trong bốn nhà quyền lực nhất đó còn ẩn giấu cao thủ mạnh hơn?
Trên đường từ Đại học Thủ Đô đến Đông Sơn, hai người đều không nói câu nào, đi thẳng lên đỉnh Đông Sơn.
Đông Sơn cao khoảng tám trăm trượng, đi thẳng một đường lên đỉnh, Hoa Vô Đạo không hề ngừng nghỉ, Diệp Thiên cũng luôn đi theo sau ông ta, không xa không gần, luôn giữ khoảng cách ba bước chân.
Trên đỉnh Đông Sơn, Hoa Vô Đạo nhìn xuống bốn phương, âm thầm quan sát Diệp Thiên.
Tuy rằng Đông Sơn không cao, nhưng địa thế dốc đứng, độ dốc của núi gần như là chín mươi độ. Cho dù là người thường xuyên rèn luyện sức khỏe, trèo một hơi lên đỉnh núi cao tám trăm trượng cũng phải thở dốc, toát mồ hôi.
Vậy mà Diệp Thiên lại bình thường, không hề biến đổi gì, hơi thở cũng không hỗn loạn. Ông ta không khỏi liếc nhìn, trong mắt có vài phần tán thưởng.
“Nhóc Thiên, tính ra chúng ta đã chín năm không gặp rồi nhỉ?”.
Hoa Vô Đạo chắp tay đứng đó, toát ra khí chất bễ nghễ đất trời.
“Vâng!”.
Diệp Thiên đứng bên cạnh Hoa Vô Đạo, thản nhiên trả lời. Dù Hoa Vô Đạo có khí phách thế nào, cậu vẫn vững như Thái Sơn.
“Nhóc Thiên, chuyện xảy ra với cháu năm xưa đối với một đứa trẻ vừa lên mười mà nói đúng là quá tàn nhẫn”.
“Nhưng có lẽ đó là số mệnh của cháu”.
Hoa Vô Đạo thở dài, nhà họ Diệp và nhà họ Hoa xưa nay quan hệ rất tốt, có quan hệ đồng minh vững chắc. Chuyện xảy ra với Diệp Thiên dù Diệp Vân Long không nói rõ, nhưng ông ta vẫn biết được tin tức chính xác.
Diệp Thiên im lặng không nói lời nào.
Hoa Vô Đạo quay đầu lại, đột nhiên đánh ra một chưởng.
“Ầm!”.
Tảng đá lớn ở phía trước lập tức nứt ra, để lộ hai thanh kiếm sắt một trái một phải.
Một trong số đó đã rỉ sét loang lổ, thanh còn lại thì tỏa sáng lóa mắt, mũi nhọn toát ra sự lạnh lẽo.
Diệp Thiên không nhúc nhích, Hoa Vô Đạo đi tới, ấn một tay vào, hai thanh kiếm đều phóng ra, rơi xuống trước mặt.
“Nhóc Thiên, hai thanh kiếm này đều được chế tạo bởi cùng một người, bất kể là trình tự rèn đúc, chất liệu, độ lửa, tất cả đều giống nhau, không khác thứ gì, có thể nói hai thanh kiếm này là cùng một thanh”.
“Mười năm trước, bác đã chôn hai thanh kiếm này ở đây. Bây giờ mười năm trôi qua, một thanh đã mục nát rỉ sét, thanh còn lại thì vẫn như trước, sắc bén lộ rõ, cháu có biết vì sao không?”.
Diệp Thiên liếc nhìn qua, mũi hơi động đậy, ngay sau đó trả lời: “Vì trên một thanh đã bị bôi axit!”.
Hoa Vô Đạo lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu.
“Không sai, thanh kiếm rỉ sắt này bác đã bôi axit, còn thanh kia không tác động gì, cho nên mười năm trôi qua, hai thanh kiếm đã khác nhau một trời một vực, không còn ở cùng một đẳng cấp nữa”.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi dao động, thờ ơ hỏi: “Bác Hoa, ý bác là gì?”.
Hoa Vô Đạo bỗng xoay lại, chỉ vào Diệp Thiên.
“Hai thanh kiếm này cũng giống như cháu của trước kia và cháu của hiện tại vậy”.
“Cháu của trước kia cũng tỏa sáng rực rỡ, vô cùng sắc bén, nếu cho cháu thời gian trưởng thành chắc chắn sẽ càn quét những người trẻ tuổi ở thủ đô, trở thành vị vua trong thế hệ trẻ của Hoa Hạ, chiếu sáng bốn phương giống như thanh kiếm sắt hào quang chói mắt này”.
Ông ta dứt lời, đột nhiên rút thanh kiếm sắt đã hoàn toàn bị ăn mòn kia lên, sau đó khẽ thở dài lắc đầu.
“Nhưng đáng tiếc, cháu lại chịu ảnh hưởng từ ngoại lực giống như thanh kiếm sắt bị bôi axit này, từ lâu đã không còn vinh quang như năm xưa”.
“Võ mạch của cháu đã bị lấy mất, không còn võ công, dù cháu có cố gắng thế nào cũng không thể bù đắp khuyết điểm vốn có này”.
“Bây giờ cháu cũng như thanh kiếm rỉ sét, không còn tỏa sáng”.
Ông ta khẽ vỗ vai Diệp Thiên, giọng nói lại không có chút dịu dàng nào.
“Nhóc Thiên, bác thừa nhận cháu của trước kia đúng là đứng đầu thế hệ trẻ ở thủ đô, là vị vua tương lai hoàn toàn xứng đáng. Bác cũng định gả Hoa Lộng Ảnh cho cháu, thành toàn cho mối nhân duyên tốt đẹp. Nhưng đáng tiếc, cháu đã bị nhà họ Diệp phế bỏ rồi”.
“Hôm nay, bác đến tìm cháu là để nói rõ với cháu, dù trước kia cháu có quan hệ thế nào với Lộng Ảnh, bây giờ cháu đã không còn xứng với nó nữa!”.
“Đừng trách bác Hoa nói lời cay nghiệt, đến cảnh giới như bác, những lời khách sáo an ủi đều chỉ là mây trôi, những gì bác muốn nói đều là hiện thực thẳng thắn nhất!”.
“Bây giờ, trong những thanh niên ở thủ đô, chỉ có Diệp Tinh em trai cháu mới xứng làm chồng chưa cưới của Lộng Ảnh!”.
“Dù cháu có không muốn thừa nhận, thời đại mà cháu xưng bá thủ đô đã qua rồi!”.
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giọng nói vang vang.
“Bác biết Lộng Ảnh không thể cắt đứt tình cảm đối với cháu, cho nên bác Hoa cầu xin cháu, chủ động rời xa Lộng Ảnh, đừng cho nó thêm hi vọng!”.
“Cho dù hai đứa có muốn miễn cưỡng ở bên nhau, nhưng theo cháu thấy, bây giờ cháu có năng lực gì để chắn gió che mưa cho Lộng Ảnh, cháu có tư cách ở bên cạnh nó hay không?”.
“Dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa đều không thể nào đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, cháu là người thông minh, chắc cháu cũng có thể nhìn rõ hiện thực”.
Trên đỉnh núi gió thét gào, chỉ có tiếng nói của Hoa Vô Đạo vang vọng. Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đợi câu trả lời của cậu.
Diệp Thiên có vẻ bình tĩnh, bước lên trước một bước, đã giẫm lên mép núi cao tám trăm trượng. Trước mắt mây mù lượn lờ, nhưng trong mắt cậu lại lóe lên tia sáng vô cùng sắc bén.
“Bác Hoa, cháu hiểu ý bác”.
“Nhưng những gì bác nói với cháu hôm nay chỉ là những thứ vô cùng nhỏ nhặt với cháu”.
Cậu nghiêng đầu sang, trong mắt ánh lên sự tự tin vô hạn.
“Cháu sẽ không buông tay Lộng Ảnh, bởi vì cháu có lòng tin có thể chắn gió che mưa cho cô ấy!”.
“Bác nói em trai cháu là đối tượng duy nhất xứng đáng với Lộng Ảnh, đó là vì mắt nhìn của bác quá hạn hẹp”.
“Dù là ở thủ đô hay trên khắp Hoa Hạ, trong thế hệ trẻ tuổi, chỉ có cháu là vô địch!”.
“Bất kể là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa, cháu đều có năng lực khiến các người cúi đầu!”. Chương 417: Tai họa ngập đầu (1)
Bất luận là nhà họ Diệp hay nhà họ Hoa thì cháu đều có khả năng khiến họ phải cúi đầu.
Diệp Thiên dứt lời, sóng gió chợt cuồn cuộn, mây mù tụ hợp.
Ánh mắt Hoa Vô Đạo khẽ dao động. Ông ta cảm thấy kinh ngạc.
Khoảnh khắc Diệp Thiên lên tiếng, ông ta dường như nhìn thấy một người khổng lồ, đứng trên đỉnh Đông Sơn, chân đạp đất, đầu ngẩng lên hỏi trời.
Đôi mắt ông ta đanh lại, lúc này mới kịp hoàn hồn và lập tức lắc đầu.
“Nhóc Thiên, chín năm không gặp mà chí khí của cháu đã lớn hơn cả ông trời rồi!”
Ông ta đứng song song với Diệp Thiên, nhìn bao quát bốn hướng, nhưng suy nghĩ thì không hề bị dao động.
“Chí khí là chí khí, thực lực là thực lực. Dù cháu có tự tin thế nào thì hiện thực vẫn hiện ra rành rành trước mặt như thế!”
“Cháu nói những chuyện này có thể xử lý dễ như trở bàn tay. Dù là nhà họ Hoa hay họ Diệp thì cháu cũng có đủ năng lực khiến họ phải phục, nói nghe hay lắm nhưng dựa vào gì mà bắt nhà họ Hoa, họ Diệp cúi đầu và đồng ý cho cháu và Lộng Ảnh ở bên nhau đây?”
“Với năng lực hiện tại của cháu, không bàn tới em trai Diệp Tinh, chứ nếu so sánh thực lực thì có khi cháu còn không bằng cả tên nhóc Khương Long Hoa thì sao có thể khiến nhà họ Hoa, nhà họ Diệp phải cúi đầu chứ?”.
Diệp Thiên ngửa cổ lên trời bật cười.
“Bác Hoa, bác đã hỏi cháu có khả năng gì thì cháu cũng muốn hỏi bác một câu, cháu cần phải làm tới mức nào thì bác mới đồng ý cho cháu và Hoa Lộng Ảnh ở bên nhau?”.
“Giữa bác và cháu cũng không cần nói lời khách sáo! Bác cứ nói thẳng đi ạ!”.
“Hả?”, Hoa Vô Đạo hơi ngước mắt, rõ ràng là cảm thấy ngạc nhiên.
Chín năm trôi qua, trên người Diệp Thiên đã sớm không còn hào quang vạn trượng của thiên tài tuyệt thế nữa rồi mà chỉ còn lại sự sâu lắng, thâm thúy như hồ nước lặng. Ông ta không còn cảm nhận được thiên phú siêu việt của Diệp Thiên về phương diện võ thuật nữa. Vừa rồi khi tiếp xúc tay, ông ta đã thầm kiểm tra thì thấy Diệp Thiên không còn một chút sức mạnh nào nữa.
Ông ta hết sức tò mò. Lúc này Diệp Thiên tỏ ra mạnh mẽ, ý chí thì thật không biết là lấy từ đâu ra?
Ông ta hơi trầm ngâm, sau đó mới lên tiếng.
“Được lắm nhóc, nếu cháu đã tỏ ra kiêu ngạo như vậy thì bác nói với cháu!”.
“Nửa tháng sau, sẽ có hội võ ở Nam Hải của bốn gia tộc lớn thuộc Thủ Đô, toàn bộ người của bốn gia tộc lớn, bất kể là già hay trẻ thì đều sẽ có mặt!”.
“Nếu cháu muốn ở cạnh Hoa Lộng Ảnh, được, chỉ cần cháu có thể quét sạch đám thanh niên trong hội võ của bốn gia tộc lớn, đoạt vị trí số một thì bác sẽ đích thân dinh kiệu đưa Hoa Lộng Ảnh tới trước mặt cháu. Thế nào?".
Diệp Thiên đứng im tại chỗ rồi bỗng để lộ ra vẻ kỳ lạ.
Nhìn biểu cảm của Diệp Thiên, Hoa Vô Đạo tưởng rằng Diệp Thiên đã bị điều kiện này làm khó nên thầm lắc đầu.
“Nhóc Thiên, đừng trách điều kiện của bác quá hà khắc. Muốn trở thành chồng của Hoa Lộng Ảnh thì ít nhất cháu cũng phải là số một trong đám thanh niên của thủ đô, nếu không sao có thể nói đến chuyện che mưa che gió cho con bé chứ?”.
Diệp Thiên đột nhiên quay lại nở nụ cười và lên tiếng.
“Bác Hoa, không phải cháu cảm thấy điều kiện này hà khắc mà chỉ là cảm thấy hơi đơn giản!”.
Cậu thầm cười, đường đường là kẻ mạnh số một Hoa Hạ, hơn nữa còn vượt xa những kẻ khác, với cậu đối thủ đã được cậu mở rộng phạm vi ra tầm quốc tế và đạt tới cảnh giới siêu phàm, thậm chí đến cả thế lực hắc ám cấp thế giới như viện trọng tài cậu cũng có thể chèn ép.
Mà lại bắt cậu thử phân cao thấp với đám thanh niên như Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân thì đúng là ức hiếp con nít quá mà.
Không nói tới mấy người Diệp Tinh, mà dù có là Diệp Vân Long, Hoa Vô Đạo – những cao thủ hàng đầu của Hoa Hạ trước mặt cậu thì cậu cũng không cần quá ba chiêu.
Điều kiện này đối với cậu như không hề có.
“Đơn giản sao?”.
Hoa Vô Đạo nghe thấy vậy thì hừ giọng lạnh lùng.
“Nhóc, chín năm trôi qua, không thấy gì chỉ thấy cái miệng là tiến bộ không ít nhỉ!”.
Ông ta phất ông tay áo đi xuống núi.
“Bác đã nói rồi, chỉ cần cháu đạt được số một trong hội võ của bốn gia tộc lớn thì chuyện cháu và Hoa Lộng Ảnh ở bên nhau bác sẽ ủng hộ tới cùng. Thậm chí hôn ước giữa Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh, bác sẽ đích thân hủy hôn với nhà họ Diệp, hoàn toàn tác thành cho hai đứa!”.
“Nhưng nếu cháu không làm được thì sau này hãy rời xa Hoa Lộng Ảnh, đừng dây dưa với con bé nữa. Nếu không, bác sẽ không tha cho cháu đâu!”.
Diệp Thiên đút một tay vào áo, thản nhiên lên tiếng.
“Thỏa thuận như vậy nhé ạ!”.
Trong biệt thự nhà họ Hoa, cuối cùng Hoa Vô Đạo cũng đã về tới phòng khách. Hoa Lộng Ảnh chưa từng rời đi, nhìn thấy Hoa Vô Đạo trở về thì cô ấy vội vàng bước tới với vẻ mặt lo lắng.
“Bố, bố đi gặp anh ấy rồi, phải không ạ?”.
Hoa Vô Đạo không hề giấu diếm, lập tức gật đầu.
“Đương nhiên!”.
“Bố đã thiết lập định ước với tên nhóc đó rồi. Hội võ của bốn gia tộc lớn và nửa tháng sau, chỉ cần nó có thể đạt vị trí số một trong đám thanh niên thì bố sẽ gả con cho nó!”.
“Nếu nó không làm được thì phải rời xa con mãi mãi, không được dây dưa dù chỉ một chút!".
Đồng tử Hoa Lộng Ảnh lập tức co lại, vẻ mặt trở nên tức giận.
“Bố, sao bố có thể đưa ra điều kiện như vậy chứ?”.
“Rõ ràng bố biết anh ấy đã bị phế bỏ võ mạch, đã không còn khả năng luyện võ.Trong bốn gia tộc lớn kia, bất kể là Diệp Tinh, Âu Đương Đoạn Vân hay là Từ Đồ Lạc Tuyết thì đều đã đạt tới tu vi chí tôn bán bộ. Đối phó với một người bình thường như anh ấy chỉ là chuyện động tay một chút thôi mà!”.Chương 418: Tại họa ngập đầu (2)
“Bắt anh ấy đánh bại họ và đoạt vị trí số một, chẳng phải là bố đáng sỉ nhục anh ấy sao?”.
Hoa Vô Đạo không hề dao động, chỉ lạnh lùng nói: “Bố không hề có ý sỉ nhục nó. Giao ước là do nó tự đồng ý, nếu nói là sỉ nhục thì là nó tự chuốc nhục vào mình đấy chứ!”.
“Võ hội của bốn gia tộc lớn vào nửa tháng sau chính là hạn cuối cùng của con và nó. Những chuyện khác bố không quan tâm. Chỉ cần nó không làm được thì phải thực hiện lời hứa, rời xa con!”.
“Con rể Vua nửa thủ đô chỉ có thể là kẻ mạnh nhất đối với những kẻ cùng tuổi. Thằng nhóc Diệp Thiên còn kém xa lắm!”.
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy vậy thì hừ giọng lạnh lùng, không còn muốn nói thêm chút nào với Hoa Vô Đạo nữa mà tức giận quay về phòng.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, Hoa Lộng Ảnh cầm cái khoen lon, nước mắt không ngừng rơi.
“Tại sao chứ anh Thiên. Rõ ràng khó khăn lắm chúng ta mới gặp lại được, vậy tại sao giữa chúng ta lại có nhiều cách trở như vậy chứ?”.
Đối diện với hai gia tộc lớn như nhà họ Hoa và họ Diệp, dù cô ấy có cao ngạo tới đâu thì lần này cũng cảm thấy bất lực.
…
Trên một hòn đảo bên ngoài khu vực biển phía Nam, một vài bóng hình từ trên trời đáp xuống, kéo theo một vệt sáng dài đáp xuống hòn đảo.
Một đoàn bốn người, dập tắt khí tức, chân đạp hư không khiến sóng nước xung quanh cuồn cuộn, vồ vập, vô số các loài cá kinh hãi vội vàng lặn xuống biển sâu.
Trong bốn người, có một người đàn ông vác súng trường, đôi mắt lẫm liệt lên tiếng trước.
“Xem ra bạn cũ của chúng ta đều tới đủ cả rồi!”.
“Mấy ngày qua, tôi đã kêu mấy người Thái Bang Độc Vu tới thủ đô dọn đường trước, ra tay với vợ của Diệp Vân Long nhưng hình như bọn họ thất bại rồi!”.
Một người đàn ông trung niên đeo găng tay bằng vàng hừ giọng lạnh lùng.
“Hừ, mấy người Thái Bang Độc Vu chẳng qua chỉ là sáu kẻ bỏ đi. Năm đó, khi bị Diệp Vân Long đánh bại thì đã sớm trở thành chó hoang đầu đường xó chợ từ lâu rồi. Sự thất bại của bọn họ cũng đều nằm trong dự liệu của tôi cả!”.
“Nhưng dù bọn họ có thất bại hay không thì cũng chẳng có chút ảnh hưởng gì tới kế hoạch của chúng ta cả!”.
Người này vung ngón tay, mặt biển lập tức như bị rạch ra hàng chục mét.
“Lần ngày, cao thủ của Chiến Thần Điện đều dốc sức là để báo thù nợ máu năm xưa tứ đại gia tộc đã liên thủ giết chết chúng ta”.
“Trong tứ đại gia tộc, ngoài mấy ông già đó ra thì các gia chủ đương đại, chỉ có Diệp Vân Long là phải cẩn thận. Những người khác thậm chí còn chưa bước vào cảnh giới siêu phàm. Bốn người thuộc cảnh giới siêu phàm chúng ta hợp sức, thêm một cao thủ do viện trọng tài cử tới giúp sức thì lần này chúng ta phải quét sạch bốn gia tộc lớn kia!”.
Bên cạnh, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh nói một câu tiếng Hoa Hạ vô cùng lưu loát.
“Đương nhiên rồi. Khi xưa chúng ta liên hợp tấn công Hoa Hạ thì bị bốn cao thủ của bốn gia tộc lớn liên kết đẩy lùi. Chiến Thần Điện của tôi nhất định phải gột rửa sự nhục nhã đó!”.
“Hơn nữa tôi nghe nói, nửa tháng sau bốn gia tộc lớn sẽ tham gia hội võ ở vùng biển phía Nam. Tới khi đó toàn bộ các cao thủ của tứ đại gia tộc đều có mặt. Những người thuộc thế hệ trẻ như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Âu Dương Đoạn Vân, Tư Đồ Lạc Tuyết cũng sẽ không vắng mặt".
“Chúng ta chỉ cần ra tay vào ngày đó là có thể đánh hết tứ đại gia tộc trong một mẻ, thậm chí ngay cả huyết mạch mới của bọn họ cũng sẽ bị diệt sạch trong một lần, và sẽ khiến bọn chúng không thể đổi đời được nữa!”.
“Đây chính là cái giá cho việc đắc tội với Chiến Thần Điện của tôi”.
Trong bốn người, một người đàn ông với đôi mắt đen xì im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Nhà họ Diệp, Hoa, Âu Dương, Tư Đồ , lần này Chiến Thần Điện và viện trọng tài cùng liên minh, dù cho bọn họ có mạnh tới mức nào thì cũng không tránh khỏi con đường bị lật đổ!”.
“Các bạn cũ, hãy tận hưởng đi. Sau nửa tháng sẽ chính là bữa tiệc tàn sát của chúng ta đối với tứ đại gia tộc ở thủ đô".
“Ngày hôm đó, tôi muốn toàn bộ khu vực biển phía Nam bị nhuốm máu tươi của đám người thuộc bốn gia tộc lớn đó!”.
Giọng nói của ba người còn lại vang lên, bầu trời biển đảo, khí lưu cuộn ngược, mây mù vần vũ, chấn động cả không gian.
Lúc này ở thủ đô, tứ đại gia tộc vẫn đang chuẩn bị cho hội võ của nửa tháng sau. Bọn họ không biết rằng, kiếp nạn tuyệt diệt nhằm vào bốn gia tộc lớn sắp giáng xuống. Chương 419: Võ hội chính thức bắt đầu
Đại học Thủ Đô, trong lớp chuyên môn của khoa Kiến trúc cảnh quan, Diệp Thiên dựa vào ghế với vẻ chán ngắt. Hoa Lộng Ảnh đang ngồi bên cạnh cậu.
Từ sau khi biết thân phận cậu cả của Diệp Thiên trong nhà họ Diệp thì ba người Tề Văn Long ngoài tình cảm anh em ra còn tỏ ra vô cùng kính sợ Diệp Phong. Mỗi lần khi Hoa Lộng Ảnh ngồi cùng cậu thì bọn họ đều biết điều ngồi sang một hàng khác, không làm phiền đôi thanh mai trúc ma trò chuyện.
“Anh Diệp Thiên, sao anh lại giao ước như vậy với bố em chứ?”
Hoa Lộng Ảnh để lộ vẻ lo lắng: “Nếu là anh của trước kia thì em tin giành được vị trí đầu bảng trong hội võ của tứ đại gia tộc không thành vấn đề. Thủ đô rộng lớn, lớp thanh niên chắc chắn không có ai là đối thủ của anh!”
“Nhưng chín năm trước anh đã bị chú Diệp lấy đi võ mạch, giờ đây võ công của anh đã mất. Sao anh có thể thắng được mấy người Diệp Tinh, Âu Dương Đoạn Vân?”
Giao ước này được Diệp Thiên và Hoa Vô Đạo đặt ra, không thể thay đổi. Nếu như Diệp Thiên không thể nào giành được vị trí số một trong hội võ thì Diệp Thiên sẽ phải thực hiện lời hứa rời xa Hoa Lộng Ảnh. Đây là điều mà Hoa Lộng Ảnh lo lắng nhất.
“Tiểu Ảnh, em không cần lo lắng!”
Diệp Thiên cười nói.
“Đối với anh, không có võ mạch cũng không có gì khác biệt lắm. Có khi mất đi võ mạch đối với anh lại là chuyện tốt. Khiến anh có thể lột xác thành bướm, tái sinh một lần nữa và đứng trên vị trí cao hơn cả trước đây!”
“Anh đã dám đặt ra giao ước với bố em thì có nghĩa là anh nắm chắc phần thắng!’
“Đừng nói là lớp thanh niên của Thủ Đô mà ngay cả là toàn bộ Hoa Hạ, toàn bộ thế giới thì anh cũng sẽ không thua bất kỳ ai cả!”
“Đây chính là bản lĩnh của anh, anh chưa bao giờ có ý định nhường em cho người đàn ông khác!"
Hoa Lộng Ảnh nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Thiên thì cảm động nhưng cô vẫn cảm thấy hết sức nghi ngờ.
Cô ấy không hiểu, bản lĩnh và niềm tin của Diệp Thiên tới từ đâu. Nghe khẩu khí của cậu thì sớm đã không coi thủ đô này ra gì rồi. Nhưng Diệp Thiên không hề có tu vi, không còn là một kẻ luyện võ nữa thì làm thế nào có thể chém đứt mọi thứ, quét sạch những trở ngại giữa bọn họ đây?
Mặc dù nghi ngờ nhưng Hoa Lộng Ảnh cũng không hỏi thêm nữa. Cô đã thầm hạ quyết tâm, dù cho Diệp Thiên không thể chiến thắng trong võ hội của tứ đại gia tộc thì cô vẫn kiên định không bỏ không rời Diệp Thiên. Dù có phải đoạn tuyệt với nhà họ Hoa, giao chiến với nhà họ Diệp thì cô cũng không tiếc.
Sau buổi trưa, Hoa Lộng Ảnh cùng Diệp Thiên ăn chưa xong, cô tạm biệt cậu và trở về nhà họ Hoa.
Một tuần tiếp theo, cô đều ở nhà để chuẩn bị cho võ hội tứ bốn nhà vào nửa tháng sau, quyết tâm vượt qua cảnh giới chí tôn.
Không chỉ có Hoa Lộng Ảnh, lúc này những nhân vật hàng đầu trong lớp thanh niên của ba nhà Âu Dương, Tư Đồ và Diệp cũng đều đang bí mật tu luyện trong gia tộc.
Hội võ bốn nhà chính là một sự kiện trọng đại mà hàng trăm năm trước bốn đại gia tộc đã cùng nhau tạo ra. Cứ cách mười năm, sau lễ quốc khánh của đất nước là sẽ tổ chức. Kết quả tỉ thí của hội võ cũng đại diện cho sự mạnh yếu trong tương lai của bốn nhà nên mỗi gia tộc đều coi đây là điều quan trọng trong những điều quan trọng.
Đại diện cho thế hệ thanh niên của bốn gia tộc, nhất định phải dốc sức trong hội võ chỉ để có thể chiến thắng đối thủ, chiến đấu vì vinh quanh của gia tộc.
So với sự khổ luyện tu tập của các thiên tài hàng đầu bốn gia tộc thì Diệp Thiên lại hoàn toàn ngược lại. Cả ngày cậu chẳng có việc gì, chỉ thi thoảng chơi game với mấy người Tề Văn Long, uống rượu, tới chùa Cửu Long tâm sự với Thi Tú Vân trong bộ dạng vô cùng rảnh rang.
Hoa Vô Đạo có nhiều lần thầm quan sát Diệp Thiên thì phát hiện Diệp Thiên không hề chuẩn bị cho hội võ của bốn nhà khiến ông ta phải lắc đầu nguầy nguậy.
Diệp Thiên nói nghe hay lắm, nào là không sợ nhà họ Hoa, họ Diệp, còn là vô địch trong đám thanh niên Hoa Hạ.
Nhưng tới lúc thì cũng chỉ là lời nói xuông. Đến cả Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh – những thiên tài đã từng đứng đầu trong thế hệ thanh niên Hoa Hạ cũng đều phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ nâng sức mạnh lên cao hơn, vậy mà Diệp Thiên – rõ ràng đã mất đi tu vi lại chỉ chơi bời, không có chí tiến thủ.
Người như vậy, làm sao có thể bộc lộ tài năng trong hội võ bốn nhà đây? Làm sao đủ tức cách đứng cạnh Hoa Lộng Ảnh đây?”
Nghĩ tới đây, ông ta càng kiên định hơn với cách nhìn nhận của mình. Quả nhiên Diệp Tinh mới phù hợp với Hoa Lộng Ảnh, còn Diệp Thiên sớm đã trở thành quá khứ rồi.
Thời gian từng ngày trôi qua. Nửa tháng trôi nhanh thoăn thoắt.
Bên trong ngôi nhà lớn của nhà họ Diệp, Diệp Tinh đang vận chuyển nội lực, ngồi khoanh chân dưới một cây hòe già. Xung quanh từng lớp sóng khẽ tỏa ra và dao động. Mặt đất cũng rung chuyển.
Trên đầu cậu ta, một vòng khói màu trắng xám bao quanh, khẽ cuộn lên vào mờ hồ tạo thành hình một con rồng.
Diệp Vân Long mặc áo dài, chắp tay sau lưng nhìn Diệp Tinh và im lặng không nói gì.
“Dùng tâm điều khiển khí, dùng khí tạo hình, dùng hình luyện thể, là có thể tấn công kẻ địch!”
Ông ta khẽ lầm bầm, dường như đây là một câu khẩu quyết. Diệp Tinh nghe theo lời chỉ dạy của ông ta bèn điều động nội lực, truyền theo kinh mạch, từ đan điền truyền tới ngũ tạng và tới toàn bộ cơ thể.
Hình ảnh con rồng trên đầu mỗi lúc một rõ ràng. Đến cuối cùng, tạo thành một con rồng vàng với năm vuốt sắc, từ từ trở nên rực rỡ giống y như một con rồng thật.
Một giây sau, Diệp Tinh đột nhiên mở mắt, hô lên và tung chưởng.
“Grào”
Tiếng rồng gầm vang lên. Những bức tường thấp của nhà họ Diệp đều bị tiếng rồng gầm bao phủ. Một chưởng đánh quét ra, con rồng tạo thành từ nội lực với năm vuốt sắc vung đuôi quét trên mặt đất.
Mặt đất làm bằng xi măng kiên cố của nhà họ Diệp lập tức bị nổ tung, xuất hiện những cái hố sâu khủng khiếp, vô số gạch đá bắn ra xung quanh.
Diệp Tinh thấy vậy mới thu hồi lại sức mạnh, khuôn mặt tỏ ra vui mừng.
“Bố, con thành công rồi!”
Diệp Văn Long cũng thể hiện sự tán dương và khẽ gật đầu với cậu ta.
“Đúng vậy! Con đã tu thành ‘Rồng thần vẫy đuôi’ được truyền thừa trong nhà họ Diệp chúng ta rồi!”
Diệp Vân Long khẽ ngẩng đầu, tỏ vẻ cảm thán.
“Rồng thần vẫy đuôi chính là kỹ xảo vô thượng được truyền thừa hơn trăm năm của nhà họ Diệp chúng ta. Một khi con đã tu thành thì lực chiến đấu sẽ tăng lên gấp bộ!”
“Trong thế hệ thanh niên khắp thủ đô, người có thể ngang bằng với con cũng chỉ có ba người là Hoa Lộng Ảnh, Âu Dương Đoạn Vân và Tư Đồ Lạc Tuyết thôi!”
“Mà ba người này, có tu vi ngang bằng con. Thế nhưng lúc này con đã tu thành ‘Rồng thần vẫy đuôi’, nên đối phó với bọn họ thì có thể xem như thắng tới tám phần rồi!”
“Hội võ của bốn nhà lần này, tuyệt đối đừng để bố và ông nội thất vọng đấy!”
Diệp Tinh trịnh trọng gật đầu với vẻ tự tin. Thần long vẫy đuôi không chỉ là một kỹ năng mà còn là một mật pháp có thể tự gia tăng sức mạnh. Một khi thi triển thì có thể tạo ra được sức mạnh gấp đôi so với trước đó. Độ tăng lớn như vậy khiến cậu ta có đủ tự tin có thể chiến thắng dù là đối với những đối thủ hàng đầu như Hoa Lộng Ảnh hay Lý Thanh Du.
Diệp Vân Long dặn dò Diệp Tinh vài câu rồi mới quay người đi về phòng. Diệp Tinh không hề để ý thấy ánh mắt u ám khẽ lướt qua của Diệp Vân Long.
Diệp Vân Long ngồi trong phòng khách, hai tay run rẩy và không ngừng thở dài.
“Năm đó Thiên Nhi mười tuổi đã tu thành ‘Rồng thần vẫy đuôi’, mặc dù công lực chưa đủ, chưa phát huy được hết uy lực của ‘Thần long vẫy đuôi' nhưng nó thật sự là thiên tài xuất chúng trong lịch sử nhà họ Diệp”.
“Nếu như năm xưa, mình không làm theo lời dạy tổ tiên, không lấy đi võ mạch của nó thì không biết bây giờ, nó đã đạt tới thành tựu nào rồi?”
“Có khi nào đã đuổi kịp mình và trở thành trụ cột vững chắc của nhà họ Diệp rồi không?”
Suy nghĩ trước sau mà ông ta vẫn chưa có được đáp án đành thở dài não nề.
Ngày thứ ba, Diệp Thiên dạy lúc tám giờ, sau khi chỉnh trang sơ qua thì cậu đi tới cổng trường học.
Hoa Lộng Ảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu tím và đã đợi một lúc rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt diễm của Hoa Lộng Ảnh, Diệp Thiên khẽ dao động. Cậu nhếch miệng cười xấu xa.
“Võ hội bốn nhà sao?”
Sự việc trong đại mười năm có một lần của bốn gia tộc lớn tại kinh thành cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.Chương 420: Hội võ bốn gia tộc
"Anh Thiên ơi, chúng ta đi thôi!"
Hoa Lộng Ảnh với dáng người mảnh khảnh, mỉm cười ra hiệu với Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ nhìn cô rồi lặng lẽ gật đầu.
Trong vòng nửa tháng trở lại đây, sức mạnh của Hoa Lộng Ảnh đã nâng lên một tầm cao mới, không hề thua kém so với Diệp Tinh. Cậu không thể không thừa nhận rằng trong số thế hệ các cô gái trẻ tuổi, tài năng thiên phú và sự dẻo dai của Hoa Lộng Ảnh đều thuộc dạng đỉnh cao.
Trong tương lai, Hoa Lộng Ảnh chắc chắn sẽ chiếm một vị trí trong giới võ thuật và trở thành cao thủ hạng nhất xứng đáng ở Hoa Hạ.
Cách đó không xa, Hoa Vô Đạo đang ngồi trên chiếc Bentley phiên bản giới hạn, nhìn Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh ở khoảng cách rất xa với ánh mắt lãnh đạm.
"Đi thôi!"
Diệp Thiên gật đầu, đang định lên xe với Hoa Lộng Ảnh thì một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen đột nhiên tiến đến cách đó không xa.
Diệp Vân Long mặc một bộ quần áo chỉnh tề, trông có vẻ trang trọng và uy nghiêm, ông ta bước xuống xe, Diệp Tinh đi theo sau ông ta.
"Thiên!"
Diệp Vân Long đột nhiên nói: "Hôm nay là hội võ bốn gia tộc thủ đô được tổ chức mười tám năm một lần. Dù con có thừa nhận hay không thì con cũng là người nhà họ Diệp. Hôm nay mọi người đặc biệt mời con đi cùng!"
Ông ta đã thay đổi hình tượng một người cha nghiêm khắc và uy nghiêm trước đây, giọng điệu ông ta nhẹ nhàng, đó là bởi vì ông ta thấy áy náy với Diệp Thiên.
Diệp Thiên quay đầu đi, vẻ mặt lạnh lùng.
"Gia chủ Diệp, hân hạnh vì được mời, nhưng tôi không có qua lại gì với nhà họ Diệp, không có hứng muốn đi cùng ông!”
"Tôi còn đang vội, không nói nhiều với ông nữa!"
Từ "gia chủ Diệp" khiến ánh mắt của Diệp Vân Long ngưng lại, Diệp Thiên liếc nhìn Diệp Tinh một cái, sau đó đi tới chiếc Bentley của nhà họ Hoa.
Hoa Lộng Ảnh hơi cúi đầu chào Diệp Vân Long, nhưng lại nhìn lướt qua Diệp Tinh. Diệp Vân Long và Diệp Tinh nhìn chiếc Bentley lái xe đi, mỗi người lại mang một ánh nhìn khác nhau.
"Haizz!"
Thật lâu sau, Diệp Vân Long mới khẽ thở dài một hơi.
Ông ta thà rằng cậu chửi mắng mình, giận dữ với mình, nhưng thái độ thờ ơ của Diệp Thiên khiến người ta khó lòng chấp nhận được, nó giống như người xa lạ vậy.
"Bố, dù sao thì anh cả vẫn đang giận, bố cũng đừng nghĩ nhiều nữa!”
Diệp Tinh vỗ vai Diệp Vân Long an ủi.
Diệp Vân Long ngẩng đầu định thần lại, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt.
"Tinh à, căn cơ tu luyện của Lộng Ảnh cũng tăng vọt trong nửa tháng này!"
"Vừa rồi bố quan sát tu vi của cô bé đã không thua kém gì con nữa rồi. Lần này hội võ bốn gia tộc diễn ra, cô bé sẽ là kình địch của con. Con phải cẩn thận đối phó, tuyệt đối không được vì tình cảm mà nhẹ tay để rồi chuốc lấy thất bại!”
Diệp Tinh lập tức gật đầu.
"Bố, bố yên tâm, tình cảm là tình cảm, thắng thua là thắng thua, con phân biệt rất rõ mà”.
Hai bố con nói xong liền lên chiếc xe Rolls-Royce đi thẳng về vùng biển phía Nam của Hoa Hạ.
Trên chiếc Bentley, Hoa Vô Đạo nhìn chằm chằm Diệp Thiên với vẻ mặt lạnh băng.
"Nhóc Thiên, cháu vẫn còn nhớ giao hẹn của chúng ta chứ?"
Diệp Thiên gật đầu.
"Giao hẹn của bác và cháu, cháu đương nhiên nhớ rất rõ, hi vọng bác nói lời giữ lời!”
Hoa Vô Đạo nghe vậy lập tức hừ thành tiếng.
"Thằng nhóc này, lại còn dám mạnh miệng ở đây!"
"Trong nửa tháng qua, ngoài việc uống rượu và hưởng lạc ra thì là lướt web chơi game, cháu nói xem cháu lấy cái gì để thắng được trong hội võ bốn gia tộc, đó căn bản là chuyện vô lý”.
"Từ khi võ mạch của cháu bị phế bỏ, căn cơ tu luyện mất hết, hội võ bốn gia tộc sắp kề cận, bác vốn tưởng rằng cháu sẽ có sự chuẩn bị đặc biệt nào đó. Nhưng kết quả là cháu chỉ biết ăn chơi hưởng lạc”.
"Cháu nói xem, làm sao bác yên tâm giao Lộng Ảnh cho cháu đây?"
Hoa Lộng Ảnh cau mày, đang định nói giúp Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại nhẹ nhàng lay ngón trỏ của cô.
"Bác Hoa, không nên kết luận quá vội vàng!"
"Những người khác cần chuẩn bị cho hội võ bốn gia tộc, còn cháu không cần!”
"Đối với cháu mà nói, hội võ bốn gia tộc chẳng qua chỉ là cuộc thi đấu trẻ con mà thôi, cháu chỉ cần nhúc nhích ngón tay cũng có thể chiến thắng!”
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Hoa Vô Đạo càng đậm hơn, ông ta không nén được liền nói: “Hay cho nhóc con nhà cháu, cháu nói có thể dễ dàng chiến thắng trong hội võ bốn gia tộc, vậy thì bác phải chống mắt lên xem rốt cuộc cháu hoàn thành lời nói mạnh mồm này của mình như thế nào!”
Lời Diệp Thiên nói rõ ràng đáng bị cười nhạo. Bởi vì hội võ bốn gia tộc là chuyện long trọng với quy cách cao nhất của bốn gia tộc lớn nhất thủ đô. Trong hội võ bốn gia tộc mười tám năm trước, Diệp Vân Long cũng từng đánh bại mấy người bọn họ nên mới áp chế được quần hùng, trở thành sự tồn tại đỉnh cao trong tứ đại gia tộc, tung hoành chốn thủ đô.
Ngay cả Diệp Vân Long năm đó cũng không dám nói là có thể dễ dàng chiến thắng trong hội võ bốn gia tộc, Diệp Thiên đã mất đi võ mạch, lấy đâu ra dũng khí ăn nói ngông cuồng?
Mặc dù Hoa Lộng Ảnh đứng về phía Diệp Thiên, nhưng lúc này cô ấy không khỏi thầm lắc đầu.
Lời nói của Diệp Thiên thật sự quá ngông cuồng, làm sao có thể dễ dàng chiến thắng trong hội võ bốn gia tộc kia chứ?
Diệp Thiên không giải thích nhiều, cậu chỉ ngẩng đầu nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau tám giờ lái xe từ thủ đô, cuối cùng họ cũng đã đến biên giới vùng biển phía Nam Hoa Hạ.
Bãi biển phía Nam, đây chính là địa điểm diễn ra hội võ của bốn gia tộc!
Tại thời điểm này, bãi biển phía Nam đã đông đúc, tiếng người ồn ào huyên náo.
Trên bãi biển phía Nam, hàng trăm người đã sớm có mặt và trong tư thế sẵn sàng, nhìn cách ăn mặc của những người này, dường như họ đều là người trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi thay đổi, cậu cảm thấy khó hiểu, Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì lập tức giải thích: "Anh Thiên, hội võ bốn gia tộc của thủ đô chúng ta, ngoài việc đó là chuyện long trọng của tứ đại gia tộc ở thủ đô ra thì nó cũng là chuyện lớn của lớp trẻ ở Hoa Hạ".
"Mỗi lần diễn ra hội võ bốn gia tộc đều sẽ thu hút rất nhiều cao thủ trẻ tuổi của giới võ thuật Hoa Hạ đến xem!"
"Mười tám năm trước, khi bố em và chú Diệp cùng những người khác đánh nhau ở đây, hơn một nửa số cao thủ trẻ tuổi trong giới võ thuật Hoa Hạ đều có mặt để xem trận chiến. Lần này, xem ra còn hoành tránh hơn trước đó nữa. Có lẽ phải đến tám mươi phần trăm các cao thủ trẻ tuổi đều đến vùng biển phía Nam này rồi”.