Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 586: Ám sát từ nghìn mét

Mọi người lại ngồi xuống, trò chuyện với nhau, một người trong số họ đột nhiên lên tiếng: “Cậu Lâm, trong lần họp mặt trước kia, cậu từng kể rằng đã nhìn thấy thần tiên đánh nhau ở Trung Hoa Các phải không?”.

“Sau đó cậu cũng không kể lại chuyện này nữa, hôm nay khó khăn lắm mọi người đều có mặt ở đây, cậu kể nghe đi!”.

Lâm Thư nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.

“Chuyện này tôi không đùa mọi người đâu. Tối hôm đó, tuy tôi có uống ít rượu đi ngang qua Trung Hoa Các, nhưng tôi thật sự nhìn thấy hai người đánh nhau kịch liệt ở trên trời!”.

“Cảnh tượng đó còn khoa trương hơn cả phim võ hiệp, lúc đó tôi cảm thấy trời đất lung lay, kính chống đạn của Trung Hoa Các cũng bị rơi vỡ đầy đất!”.

“Tôi không nhìn rõ mặt hai người họ, chỉ nhìn thấy hai bóng người một xanh một trắng bay qua lại trên trời…”.

Cậu ta đã ngà ngà say, hoàn toàn mở máy nói, hớn hở kể lại. Những gì cậu ta mô tả đương nhiên là cảnh chiến đấu của Diệp Thiên và Trương Chí Lăng ở bầu trời phía trên Trung Hoa Các hơn một tháng trước.

Mọi người nghe say sưa, nhưng hầu hết chỉ xem như đang nghe kể chuyện. Tuy chị Hồng và Đàm Băng Băng không tỏ vẻ gì, nhưng lại khịt mũi, không hề tin.

Ở xã hội hiện đại, sao có thể tồn tại siêu nhân bay lên trời, chui xuống đất gì đó chứ?

Chỉ có Mộ Dung Đoạn ôm tâm trạng buồn bực uống rượu, ánh mắt càng lúc càng tối sầm.

Chị Hồng ngồi cùng đám người Mộ Dung Đoạn mười phút, sau đó mới mượn cớ đứng dậy, đến quầy bar pha chế một ly rượu cocktail rồi đi thẳng lên lầu ba.

“Cậu Bành, thật ngại quá!”.

Cô ta lên tiếng, hơi cúi người trước ba người nhóm Diệp Thiên.

“Vừa rồi các cậu và cậu Lâm có chút chuyện không vui, nhưng đến quán bar uống rượu là để thư giãn, hi vọng các cậu đừng để trong lòng. Ly này là “Tình Duyên Hương Cỏ” tôi đặc biệt pha chế, tặng cho các cậu, hi vọng hôm nay các cậu chơi vui vẻ”.

Cô ta đặt ly cocktail lên bàn, cười thật tươi, khiến đám Bành Lượng kinh ngạc.

“Chị Hồng, chị khách sáo quá!”.

Liễu Yên Hồng tóc dài xõa ngang vai, mỉm cười, liếc sang Diệp Thiên ở bên cạnh, nhưng lại phát hiện cậu vẫn thờ ơ, ngồi yên như tượng đá.

Trong đầu cô ta lóe qua một ý nghĩ giảo quyệt, bỗng la lên một tiếng, giả vờ trượt chân, ngã về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ đưa tay, đỡ lấy eo cô ta khi cô ta còn chưa hoàn toàn ngã xuống. Liễu Yên Hồng liếc mắt đưa tình, động lòng người, thuận thế ôm lấy cổ cậu.

Tư thế hai người đầy mờ ám, cực kì thân mật. Cảnh này vừa khéo bị một sinh viên Hoa Thanh lên lầu đi vệ sinh nhìn thấy.

Cậu ta nhanh chóng đi xuống cầu thang, nói vài câu bên tai Lâm Thư. Lâm Thư lập tức nổi giận, đứng phắt dậy.

“Cậu nói đứa bạn của Bành Lượng ôm chị Hồng sao?”.

Giọng nói cậu ta trầm thấp, kèm theo lửa giận khó có thể khống chế, người xung quanh đều thay đổi vẻ mặt, bộ dạng xem kịch hay.

Bọn họ thường hay ra ngoài uống rượu vui chơi với Lâm Thư, đương nhiên biết Lâm Thư có ý với chị Hồng, nhưng trước nay cậu ta chỉ có thể sờ mó một chút chứ chưa thể làm gì.

Bây giờ chỉ là một đứa bạn của một thằng ngoại tỉnh lại nhanh tay chiếm trước, sao Lâm Thư có thể nhịn nổi?

“Cậu Đoạn, cậu cứ ngồi đây chơi đi, tôi lên trên một chuyến, có chút chuyện cần xử lý, sẽ quay lại nhanh thôi!”.

Cậu ta cáo lỗi với Mộ Dung Đoạn một tiếng, chuẩn bị rời khỏi bàn.

Mộ Dung Đoạn đã hơi có men say, nghe nói đến chuyện này đương nhiên cũng muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt Đàm Băng Băng, do đó cũng đứng dậy theo.

“Nếu đã có chuyện thì cùng qua đó xem đi!”.

Lâm Thư nghe thế thì càng mừng rỡ, những người khác cũng ôm lòng xem trò vui, kéo nhau lên lầu.

Vừa đến lầu ba, Lâm Thư đã nhìn thấy chị Hồng từ trong lòng Diệp Thiên đứng dậy, sau đó ngồi xuống sát bên Diệp Thiên, giống như người yêu.

Lâm Thư lập tức bùng lửa giận, ngay cả cậu ta cũng chưa từng có đãi ngộ này. Cậu ta sải bước chuẩn bị đi tới thì chợt một bàn tay đưa ra, kéo cậu ta lại.

“Cậu Đoạn?”.

Cậu ta ngạc nhiên quay lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Dung Đoạn, không biết vì sao Mộ Dung Đoạn lại ngăn cản mình.

“Không muốn chết thì đừng qua đó!”.

Sắc mặt của Mộ Dung Đoạn khó coi cực kì, gần như rít ra từng chữ qua kẽ răng.

Lâm Thư mờ mịt chẳng hiểu, không biết Mộ Dung Đoạn có ý gì.

Cậu ta đang muốn hỏi tiếp thì thấy Liễu Yên Hồng ghé miệng đến sát tai Diệp Thiên, nhưng lại bị cậu đẩy ra.

“Tôi không có hứng thú với chị, đừng làm lỡ chuyện của tôi!”.

Chữ cuối cùng vừa dứt, Liễu Yên Hồng đang định nói gì đó, bỗng một tiếng chói tai vang lên, kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn.

“Keng!”.

Mọi người chỉ cảm thấy tai ong ong, một đợt sóng xung kích phá vỡ cửa sổ bay vào trong.

Ở đây chỉ có một mình Diệp Thiên thấy được rõ ràng, đó là một viên đạn súng bắn tỉa kèm theo gió xoáy mạnh mẽ, đang bay về phía mắt trái của cậu với thế như chẻ tre.
Chương 587: Ripper

Trên đỉnh tòa nhà cao tầng cách đó chừng một nghìn mét, có một người đàn ông mặc áo gió mang ánh mắt u ám, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh lẽo.

Tên của hắn cũng giống cây súng bắn tỉa hạng nặng đã được cải tạo đặc biệt trong tay hắn, gọi là Barrett. Mà trong ‘La Võng’ hung ác nổi tiếng thế giới, hắn còn có một danh hiệu khiến người ta vừa nghe đến đã sợ mất mật – Tay Súng Thần.

Danh hiệu Tay Súng Thần này của hắn là nhờ giết người mà có được, trong hai mươi năm vừa qua, hắn từ một người không có tên tuổi bứt phá lọt vào bảng xếp hạng sát thủ thế giới, sau đó dùng tốc độ sét nhanh như chớp bay lên như diều gặp gió.

Mục tiêu săn giết của hắn đều là nhân vật cực kỳ quan trọng, hoặc là cán bộ chủ chốt của cường quốc, hoặc là chiến đội lính đánh thuê, hoặc cũng có thể là thủ lĩnh phần tử khủng bố.

Trong những nhiệm vụ treo thưởng mà hắn tiếp nhận, không ai là người không có tiếng tăm. Hai mươi năm trước, súng bắn tỉa hạng nặng của hắn sử dụng đạn xuyên giáp được tẩm chất độc đặc biệt, một phát súng bắn nát bấy đầu của một vị siêu phàm thần phẩm.

Từ đó về sau, hắn đã hoàn toàn đứng vững trong giới sát thủ thế giới, xếp hàng thứ tư trong bảng xếp hạng sát thủ, có được danh hiệu ‘Tay Súng Thần’, còn được La Võng chiêu mộ trở thành một thành viên trong đó, khiến người trên thế giới nghe tên mà khiếp sợ.

Sáng nay hắn mới tiếp nhận nhiệm vụ treo thưởng của La Võng, sau đó lập tức đến thủ đô, chỉ vì ám sát Diệp Thiên.

Đối với hắn mà nói, nhân vật càng nguy hiểm lại càng có tính khiêu chiến, lại càng có thể kích thích bản tính bạo lực hung ác trong cơ thể hắn.

Tay hắn cầm súng bắn tỉa, đầu của Diệp Thiên đã nằm trong tầm ngắm.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, cũng là nhân vật mang tính lịch sử, hôm nay cậu thật sự phải trở thành lịch sử rồi!”

“Nếu như giết chết cậu, chắc chắn tôi có thể vượt qua ‘Ripper’ xếp hạng thứ ba, ‘Huyết Ma’ xếp hạng thứ hai, thậm chí còn có thể lay chuyển địa vị của ‘Ẩn Giả’ xếp hạng thứ nhất trong bảng xếp hạng sát thủ!”

Nghĩ đến sau khi ám sát Diệp Thiên, hắn sẽ có cơ hội cướp lấy ngai vàng ‘vua sát thủ’, trong lòng lập tức hăng hái tột cùng, ánh mắt lấp lóe sáng ngời.

“Diệp Lăng Thiên, tạm biệt, truyền kỳ của cậu sẽ kết thúc ở đây!”

Hắn khẽ thì thầm, bên trong ống ngắm, hắn nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc trang điểm diêm dúa lẳng lơ ngã vào trong lòng Diệp Thiên, Diệp Thiên đang đẩy cô ta ra.

Hắn chớp lấy thời cơ, bóp cò súng.

“Pằng!”

Đạn súng bắn tỉa xuyên giáp mang theo tia lửa xanh biếc tựa như cuồng long lao ra khỏi biển cả, ngoại trừ sức mạnh khủng khiếp do nòng súng tạo thành, còn có chân khí dày đặc không gì sánh được của Barrett thúc đẩy.

Một phát đạn súng bắn tỉa được bắn ra, giống như lốc xoáy quét ngang, mang theo gió lớn dữ dội, xoắn đứt toàn bộ dây điện cáp điện trên đường nó đi qua, chỉ trong chớp mắt đã xuyên thủng lớp kính chống đạn bên cạnh Diệp Thiên.

Kính chống đạn có thể ngăn cản viên đạn lại giống như tờ giấy mỏng, trực tiếp bị nó xuyên qua.

Trong tầm mắt của Diệp Thiên, một viên đạn súng bắn tỉa mang theo tia lửa xanh biếc đang nhanh chóng bắn đến mắt trái của mình.

Trên mặt Barrett tràn đầy tự tin, dường như hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng đầu Diệp Thiên bị bắn nổ tung, nhưng ngay sau đó, biểu cảm vừa rồi cứng lại trên khuôn mặt, hắn nhìn thấy cảnh tượng khiến cả đời khó quên.

Đột nhiên bên trong khách sạn xuất hiện tiếng nổ mạnh khiến mọi người sợ hãi, đám người Lâm Thư chuẩn bị đi tìm Diệp Thiên ‘tính sổ’ đều hoảng sợ đứng ngây tại chỗ.

Ngay khi viên đạn sắp bắn trúng mắt Diệp Thiên, bàn tay cậu nâng lên, thoạt nhìn cực kỳ chậm chạp, nhưng lại vượt qua tốc độ hơn nghìn km/s của viên đạn súng bắn tỉa, duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy nó.

“Cái gì?”

Barrett nhìn thấy cảnh tượng này qua ống ngắm, sắc mặt cứng lại, sau đó thay đổi kịch liệt.

Súng bắn tỉa của hắn đã được cải tạo đặc biệt, cự li ngắm bắn còn xa hơn, tốc độ viên đạn còn nhanh hơn súng bắn tỉa mạnh nhất của Hợp chúng quốc, dù là cơ thể đã trải qua rèn luyện của siêu phàm thần phẩm cũng dễ dàng bị bắn thủng.

Hắn đã từng thí nghiệm, một viên đạn được chân khí của hắn bổ trợ bắn ra có thể xuyên thủng liên tiếp ba chiếc xe bọc thép, từ đó có thể thấy rõ sức phá hoại của một súng này mạnh đến nhường nào.

Từ ngày hắn leo lên bảng xếp hạng sát thủ, trong toàn bộ mục tiêu săn giết, hắn chưa bao giờ thất bại, mà tất cả đều là một súng ắt chết.

Nhưng không ngờ Diệp Thiên lại tránh thoát một súng ắt chết này của hắn?

Diệp Thiên có thể né tránh một phát súng của hắn, hắn có thể hiểu được, dù sao Diệp Thiên cũng đứng thứ nhất bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, nhưng Diệp Thiên lại dễ dàng dùng hai ngón tay tiếp được viên đạn có tốc độ hơn nghìn km/s khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.

Ở trong mắt hắn, chỉ sợ dù là cao thủ vương cấp đã từng thống trị thế giới cũng chưa chắc có bản lĩnh này?

“Khốn kiếp, tên này còn là người sao?”

Trong khoảnh khắc Diệp Thiên đón lấy viên đạn, trái tim hắn trở nên nặng nề, ngay lập tức lấy súng trở về, chuẩn bị rút lui.

Là một tên sát thủ, trước khi học cách giết người thì chuyện đầu tiên hắn cần học chính là chạy trốn như thế nào, có thể rời đi an toàn sau khi giết chết mục tiêu, đó mới là một sát thủ chân chính.

Mà Barrett chính là sát thủ trong sát thủ, một phát không trúng, hắn không chút chần chừ mà lập tức rời đi.

“Hừ!”

Nhưng vào lúc này, trong tầm mắt hắn hiện ra nụ cười trào phúng trên khóe miệng Diệp Thiên.

Ngay sau đó Diệp Thiên đưa tay lên, hai ngón tay vung mạnh ra, viên đạn súng bắn tỉa đã từng được tẩm độc kia lập tức bắn ngược trở về, vẫn quỹ đạo đó, nhưng tốc độ lại nhanh gấp đôi ban đầu.

Chưa đầy một lần hít thở, trong đêm tối, viên đạn lấp lóe tia lửa xanh biếc bắn ra giữa trời, đồng tử Barrett co rụt lại, chỉ kịp nghiêng bờ vai tránh né.

“Rầm!”

Đạn xuyên giáp của súng bắn tỉa dùng sức phá hoại mạnh mẽ xuyên thủng bả vai Barrett, bắn gãy một cánh tay của hắn ngay tại chỗ.

Đau đớn nhói vào tận tim, nhưng Barrett không kịp để ý đến cánh tay bị gãy của mình, hắn giậm chân một cái, sau đó phóng lên trời cao, để lại sân thượng đã bị giẫm nát.

Giờ phút này hắn chỉ muốn chạy càng xa càng tốt, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, người mình đang đối mặt không phải là người, mà là ác quỷ, ác quỷ trăm phần trăm.

“Muốn chạy?”

Diệp Thiên vẫn ngồi trên ghế sofa, cậu cũng không để ý đến sắc mặt của đám người Bành Lượng xung quanh, bàn tay khẽ nắm lại, một chai bia bị bóp nát, chất lỏng màu vàng bay đến trước người cậu, ngưng tụ thành hình con rồng, sau đó ‘vèo’ một tiếng bay vào khoảng không xa xăm.

Truy Hồn Tiễn!

Mặc dù không phải Truy Hồn Tiễn do Phệ Thiên Long Diệm ngưng tụ thành, lực phá hoại giảm vô số lần, nhưng dựa vào tu vi hiện giờ cùng với tinh thần lực truy tung của Diệp Thiên, cho dù là siêu phàm thần phẩm cũng không cách nào trốn thoát.

Tên đã bắn ra, Diệp Thiên nhìn cũng không thèm nhìn lại, trong khoảnh khắc Truy Hồn Tiễn bắn ra, Barrett đã không thể thoát khỏi cái chết rồi!

Toàn bộ quán bar lập tức trở nên yên tĩnh, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh tượng Diệp Thiên cách không bóp nát chai bia rồi tụ nước thành rồng khiến bọn họ ngơ ngẩn, ngay cả Bành Lượng hiểu rõ Diệp Thiên cũng tỏ ra bàng hoàng lúng túng, hệt như ngày đầu tiên quen biết Diệp Thiên vậy.

“Tiểu Lượng, tối nay uống đến đây thôi, cậu ngồi sang một bên đi, tớ có chút việc phải xử lý!”

Ánh mắt cậu nhìn Bành Lượng mang theo ý cười dịu dàng.

Bành Lượng không rõ ràng lắm, nhưng vẫn kéo Ngụy Thi Thi ngồi xuống ghế dài bên cạnh rồi ngơ ngác nhìn Diệp Thiên.

Đám người Lâm Thư, ai nấy đều đứng ngây như phỗng, Diệp Thiên đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm của nơi này rồi.

Chỉ thấy Diệp Thiên hơi dịch người, vẫy tay một cái, một chai Remy Martin Louis XIII cách đó mười trượng tự động bay đến bàn bên này của cậu.

Cậu không cần dùng tay, rượu trong chai tự động chảy ra, rót vào trong ly.

Cảnh tượng này lại lần nữa khiến mọi người khiếp sợ, hệt như nhìn thấy thần linh.

Lâm Thư sợ hãi mà run rẩy cả người, suy nghĩ gây phiền phức cho Diệp Thiên đã ném lên tận chín tầng mây từ bao giờ, nhưng vào lúc này, Diệp Thiên lại quay đầu nhìn về phía họ.

Cơ thể Mộ Dung Đoạn và Lâm Thư lập tức cứng lại, trong lòng như rơi vào hầm băng, nhưng ánh mắt Diệp Thiên chỉ thoáng lướt qua hai người, cuối cùng rơi xuống người Đàm Băng Băng trong lòng Mộ Dung Đoạn.

“Quý cô này, tôi mời cô một ly nhé!”

“Hay là, nên gọi cô là… Ripper nhỉ?”
Chương 588: Tha mạng

Diệp Thiên nói với giọng dịu dàng, cười như không cười, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ đã lâu không gặp.

Lúc anh vừa mới dứt lời thì những người quen với Đàm Băng Băng ở quanh đó đều ngỡ ngàng quay đầu lại, tỏ vẻ khó hiểu.

Đàm Băng Băng là hoa khôi của trường Hoa Thanh, khá nổi tiếng trong các trường đại học ở thủ đô, rất nhiều người biết cô ta, nhưng chưa có ai từng nghe nói cô ta còn có biệt danh “Ripper” gì gì đó.

Mộ Dung Đoạn nhìn sang Đàm Băng Băng với vẻ mặt thắc mắc, bất giác buông tay và đứng xa cô ta ra.

Cậu ta xuất thân trong gia đình Mộ Dung, mặc dù không có thiên phú luyện võ nhưng vì Mộ Dung Vô Địch có quan hệ nhất định với cả giới võ đạo và giới sát thủ.

Nên cậu ta biết rất rõ “Ripper” là sát thủ mạnh thứ ba trong danh sách sát thủ quốc tế, là quân bài đắt giá của “La Võng”.

Diệp Thiên gọi Đàm Băng Băng là “Ripper” thì bảo sao mà cậu ta không kinh ngạc cho được.

Đàm Băng Băng bình thản, nhìn có vẻ rất ngây thơ, như thể không biết gì, nhưng Diệp Thiên thì cứ nhìn cô ta chằm chằm. Biểu cảm của cô ta vẫn không thay đổi, cuối cùng thì nở nụ cười đẹp rạng rỡ.

“Đế Vương Bất Bại thật không hổ danh là Đế Vương Bất Bại, tôi đã giấu đến mức đó rồi mà không ngờ vẫn không giấu được anh!”

Cô ta không che giấu thêm nữa, mỉm cười và chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Thiên rồi ngồi xuống, uống cạn ly rượu.

Diệp Thiên cũng cạn ly cùng cô ta. Cô ta đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng điển trai của Diệp Thiên.

“Diệp Đế Vương, từ nhỏ tôi đã nhận Jason Deron - vua sát thủ tiền nhiệm làm thầy, học kỹ năng giết người và cả khả năng che giấu khí tức, tự hỏi trước giờ chưa từng có ai phát hiện ra được thân phận thật sự của tôi”.

“Tôi rất muốn biết, làm thế nào mà anh lại nhận ra tôi được?”

Cô ta chống tay lên má, giống như một cô gái đang tò mò, dù cho người từng trải nhiều hơn và có cấp bậc cao hơn nữa thì cũng khó có thể nhìn ra được mối liên kết giữa con người trước mắt với “Ripper”nổi danh trong giới sát thủ quốc tế được.

Diệp Thiên mỉm cười, thản nhiên nói: “Nói cho cùng thì khí tức của con người là không giống nhau, khí tức của bất kì ai cũng sẽ có sự khác biệt so với người khác, huống hồ gì là võ giả có tu vi đạt đến tầm cỡ siêu phàm thần phẩm?”

“Mặc dù khả năng che giấu khí tức của cô đã đạt đến trình độ gần như tuyệt đối rồi, có thể đến một người cấp vương đứng trước mặt cô cũng chưa chắc có thể nhận ra được, nhưng đáng tiếc, người mà cô gặp lại là tôi”.

“Trước thần niệm của tôi, bất kể cô là nhân vật thế nào thì cũng đều phải hiện hình thôi”.

“Thần niệm?”, Đàm Băng Băng giật mình, nói tiếp: “Không ngờ anh lại là đại sư sức mạnh tinh thần”.

Cái gọi là đại sư sức mạnh tinh thần chính là cách gọi chung của cao thủ tứ phương dành cho những cao thủ có sức mạnh tinh thần đạt đến cảnh giới quy nguyên.

Cô ta không ngờ Diệp Thiên ngoài việc là võ giả giỏi nhất trong số những võ giả hiện nay mà còn là một đại năng sức mạnh tinh thần.

Phải biết rằng, con đường võ đạo lúc mới bắt đầu thì dễ nhưng sau đó sẽ khó khăn hơn, mà tu luyện sức mạnh tinh thần thì lại hoàn toàn trái ngược với võ đạo, khó trước rồi mới dễ sau.

Muốn nâng cao hai loại tu vi này lên cùng cảnh giới thì ngoài việc phải có ý chí vô cùng mạnh mẽ ra, còn cần phải có thiên phú chưa ai từng có.

Cô ta vốn không cách nào với tới được đẳng cấp hiện tại của Diệp Thiên.

Đàm Băng Băng nghĩ đến đây thì liền nở nụ cười đau khổ.

“Diệp Đế Vương, vốn dĩ tối nay tôi đến là định ám sát anh, nhưng lúc nãy, khi anh nhẹ nhàng hóa giải được đòn tấn công của Barrett thì tôi đã biết là mình không thể nào giết được anh rồi”.

“Mặc dù nói như vậy có vẻ hơi vô sỉ nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh biết, bây giờ tôi đã không còn muốn đối địch với anh nữa, hi vọng anh có thể thả tôi đi”.

Lúc nãy Diệp Thiên đã tay không bắt lấy viên đạn do Barrett bắn đến, hơn nữa còn phóng về lại theo hướng mà nó đã được bắn đến, cô ta đã nhìn thấy hết tất cả. Lúc đó, cô ta đã chắc chắn mình không thể nào làm Diệp Thiên bị thương được, càng không cần phải nói đến việc ám sát anh.

Nhưng sau đó, khi Diệp Thiên lên tiếng nhận ra cô ta thì cô ta càng kinh sợ hơn và không còn có ý muốn ám sát Diệp Thiên nữa.

Bây giờ cô ta chỉ hi vọng có thể bình yên rời khỏi, giữ lại được tính mạng.

Sát thủ không phải Deadpool, dù là “Ripper” xếp thứ ba thì bây giờ cũng phải bỏ lại tôn nghiêm của thân phận sát thủ của “La Võng”, chỉ muốn giữ lại mạng thôi.

“Tha cho cô đi sao? Cô cảm thấy có khả năng đó sao?”

Diệp Thiên lại rót một ly rượu và cười mỉm.

“Viện trọng tài đã công bố lệnh treo thưởng, là cô muốn đến lấy mạng tôi để nhận tiền thưởng, không phải tôi ép cô đến đây”.
Chương 589: Thiên Sát Địa Tuyệt

“Bây giờ cô biết không thắng được tôi thì muốn tôi tha mạng cho cô, lẽ nào không cảm thấy buồn cười sao?”

Diệp Thiên lại uống cạn một ly, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Nếu như tối nay cô đã đến đây rồi thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý phải trả giá, làm sát thủ cũng có rủi ro mà”.

“Diệp Lăng Thiên tôi đây tung hoành khắp nơi, trước giờ tôi chưa từng mở lòng từ bi với người muốn giết tôi, muốn sống thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của cô thôi”.

Đàm Băng Băng cười đau khổ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Đối mặt với Diệp Thiên giống như một con thuyền nhỏ gặp phải sóng to gió lớn trên biển rộng mênh mông, đến cả dũng khí ra tay cô ta cũng không có.

Còn bọn Lâm Thư ở bên cạnh thì ai nấy cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Diệp Lăng Thiên?”

Đặc biệt là Lâm Thư, có thể nói cậu ta là người biết rõ nhất về giới thượng lưu ở thủ đô trong số những người ở đó, mà hơn một tháng gần đây, cái tên được đồn đại nhiều nhất và được quan tâm nhất trong giới thượng lưu ở thủ đô chẳng phải là Diệp Lăng Thiên đó sao?

Một số sinh viên đại học hơi có gốc gác đang đứng bên cạnh Lâm Thư đều thốt lên kinh ngạc.

“Diệp Lăng Thiên? Lẽ nào cậu ta chính là anh hùng tuyệt thế đã một mình dẹp hết bốn khu của nhà họ Giang, ép bảy đại tướng phải cúi đầu, ba bí thứ tỉnh bị cắt chức chờ điều tra đó sao?”

Mặc dù chuyện xảy ra ở Trung Hoa Các trước đây đã bị mấy người Lương Long Đình ra lệnh giữ kín nhưng cuối cùng vẫn có một vài tin bị lộ.

Mặc dù tam sao thất bản nhưng vẫn không thể ngăn được nhiều người biết, để đối phó với một người thanh niên, nhà họ Giang đã mời bảy vị tướng tinh và ba vị đại sứ biên cương.

Nhưng kết quả cuối cùng lại là một mình người thanh niên đó đã giẫm bẹp bốn khu của nhà họ Giang, hơn nữa, còn đá nhà họ Giang ra khỏi thủ đô, lệnh trong vòng mười năm không được phép đặt chân vào thủ đô nửa bước. Tên của người thanh niên đó là Diệp Lăng Thiên.

Liên kết với phong thái áp đảo cả hội trường của Diệp Thiên bây giờ, còn cả việc tay không biến ra rồng, lấy rượu từ xa thì bọn họ gần như không còn nghi ngờ gì nữa. Người thanh niên giản dị đang ngồi trên ghế sofa tựa chính là nhân vật truyền kỳ với uy danh chấn động cả thủ đô đó.

Lâm Thư bủn rủn chân, té ngồi xuống sàn, mồ hôi rớt như mưa.

Lúc nãy cậu ta còn muốn gây rắc rối cho nhân vật lớn đó nữa cơ, còn muốn anh đổi chỗ với Bành Lượng.

Bây giờ nghĩ lại, nếu như Diệp Thiên nghiêm túc với cậu ta thì chỉ cần một câu nói thôi, e rằng cậu ta sẽ phải chết không chỗ chôn thây ngay.

Ánh mắt Mộ Dung Đoạn đầy vẻ đố kỵ và hoảng sợ, nấp ở một góc, không dám lên tiếng. Cậu ta tự xưng mình xuất thân trong nhà họ Mộ Dung, cao hơn người khác một bậc, nhưng tất cả sự kiêu ngạo và chỗ dựa của cậu ta chẳng là gì đối với Diệp Thiên cả.

Đàm Băng Băng đã nghe ra được ý muốn giết chết cô ta từ trong câu nói của Diệp Thiên, cô ta cười mếu và dang rộng hai tay.

“Tôi đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi, không muốn đối đầu với Diệp Đế Vương, càng không phải đối thủ của Diệp Đế Vương”.

“Bây giờ tôi đã không còn ý muốn phản kháng nữa, nếu như Diệp Đế Vương muốn ra tay với một người không hề có ý đối địch với mình, vậy anh muốn giết thì cứ giết đi”.

Cô ta không hề phòng ngự, giữ tư thế như để Diệp Thiên tùy ý định đoạt.

“Cô tưởng cách khích tướng này có tác dụng với tôi sao?”

Diệp Thiên cười khinh bỉ, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt cũng không ít đi.

Anh giơ hai ngón tay lên, chân nguyên toát ra từ đầu ngón tay, biến thành kiếm chỉ, phóng ra ngay lập tức.

“Bụp”.

Quán rượu trên lầu ba đột ngột có tia sáng màu xanh vụt qua, mọi người nhất thời không nhìn thấy rõ.

Một lúc sau, ánh sáng màu xanh tan biến hết, lúc này mọi người mới định Thiên lại, chỉ thấy ngón tay của Diệp Thiên đang dừng trước trán của Đàm Băng Băng, cách trán nửa tấc.

Mà từ đầu đến cuối, Đàm Băng Băng chỉ nhắm mắt chờ chết, không có bất cứ hành động nào.

Đàm Băng Băng cảm thấy sức mạnh phía trước biến mất thì mới mở mắt ra và cười rạng rỡ.

Cô ta biết mình đã cược thắng rồi.

“Đế Vương Bất Bại danh chấn thiên hạ, anh hùng vô địch, đương nhiên không thể nào ra tay với một cô gái không có ý định phản kháng như tôi”.

“Cảm ơn Đế Vương đã không giết”.

Diệp Thiên từ từ thu tay lại, nói với giọng lạnh lùng.

“Tôi có thể không giết cô, nhưng cô cần phải cho tôi một lý do hợp lý, hoặc là… Lấy ra thứ đủ để đổi lại mạng của cô”.

Đàm Băng Băng thả tay xuống, người cũng thấy nhẹ nhõm được đôi phần, cô ta nhẹ nhàng mỉm cười với Diệp Thiên.

“Không biết Diệp Đế Vương có từng nghe nói đến Thiên Sát Địa Tuyệt và Yêu Ma Qủy Quái chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK