Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh




Cô gái xinh đẹp quay đầu đi, háo hức nhìn về phía biển lớn đầy xác tôm cá, cô ta muốn tìm một bóng dáng quen thuộc nhưng lại không thấy gì.





Cô ta không nhịn được, quay sang cô bạn thân bên cạnh, buồn rầu nói: “Giai Lệ, cậu nói xem anh ấy… thật sự xảy ra chuyện rồi sao?”





Người nói chính là Tiếu Văn Nguyệt, từng có nhiều vướng mắc với Diệp Thiên.






Bên cạnh cô ta chính là thiên hậu nổi tiếng của nền âm nhạc mới trong sân khấu nhạc Hoa Hạ, đại minh tinh Cố Giai Lệ. Cố Giai Lệ khẽ lắc đầu, trong đôi mắt chứa đầy sự kiên định.





“Nguyệt Nguyệt, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!”





“Anh Diệp Thiên là người thế nào chứ, anh ấy luôn tạo ra vô số kỳ tích. Mình không tin anh ấy sẽ bỏ rơi chúng ta như vậy”.





“Chỉ là Hợp chúng quốc ấy thì làm sao có thể đánh bại anh ấy?”







Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, trong mắt cũng lại hiện lên tia sáng. Nhưng ở trên đại dương này, muốn tìm thấy Diệp Thiên chẳng khác nào mò kim đáy bể. Họ chỉ có thể đi loanh quanh không mục đích xung quanh vùng biển quanh đảo Gilbert, hy vọng có thể tìm thấy chút dấu tích của Diệp Thiên.





“Ùm!”





Bọn họ đi loanh quanh đến nửa tiếng đồng hồ rồi, bỗng vào lúc này dưới đáy biển nổi lên một chùm ánh sáng kỳ dị.





“Hả?”





Hai người vội quay đầu lại nhưng chỉ thấy trên mặt biển cách họ nửa cây số có một ánh sáng màu vàng tỏa ra mạnh mẽ, dần dần hội tụ lại thành một ngôi sao sáu cánh khổng lồ.





“Đó là gì vậy?”





Hai người đều kinh ngạc, các thủy thủ và thuyền viên trên thuyền cũng đều biến sắc.





Hình ngôi sao sáu cánh vừa hiện ra, theo sau đó là vô số các đường sáng màu vàng rọi lên từ sáu góc của nó. Ánh sáng uốn lượn xung quanh đáy biển, dường như muốn trói chặt thứ gì đó.





Mọi người chăm chú nhìn, thấy dưới đáy biển sâu thẳm kia, trong hàng ngàn đường sáng màu vàng ấy dường như ẩn hiện một dáng người.





Có ai đó dưới đáy biển sao?





“Chẳng lẽ…”. Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt nhìn nhau, cả hai đều đoán được đối phương nghĩ gì. Họ còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng ầm từ phía dưới đáy biển. Tiếng động đó cứ như tiếng xé nát các dây leo một cách dã man.





Những đường sáng màu vàng dưới đáy biển đều bị đứt gãy, ngôi sao sáu cánh to lớn dần dần sụp đổ, ánh sáng màu vàng cũng nhạt bớt đi.





Sau đó, một tiếng nổ chói tang vang lên.





“Bùm!”





Một nguồn năng lượng khủng từ dưới tận đáy biển sâu vọt lên trời. Cột nước cực lớn vụt lên đến tận mây cao đến cả trăm mét. Cả mặt biển lắc lư, sóng vỗ ầm ầm, chiếc thuyền suýt chút nữa thì bị lật ngược.





Những người trên thuyền lũ lượt bám vào boong thuyền, chỉ muốn đứng vững trên thuyền. Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt cũng chỉ cố đứng cho vững, nhưng nhìn không chớp mắt vào cột nước khổng lồ kia.





Ở chính giữa cột nước thấp thoáng bóng người khiến họ có cảm giác vô cùng quen thuộc. Họ gần như có thể khẳng định đó chính là cậu.





“Bụp!”





Cột nước cuối cùng cũng vỡ tung, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện trước mắt mọi người.





Người ấy chân đạp trời đất, anh tuấn phong độ, mái tóc đen tung bay trong gió. Đôi mắt cậu sáng và sâu như sao với trăng. Đó chính là người đã mất tích bảy ngày nay – Diệp Thiên! Diệp Thiên đứng trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhưng trên miệng lại mang vẻ cười cợt.





“Xem ra, lựa chọn phá cũ tạo mới này quả là đúng đắn!”





Lúc này, làn da của cậu trắng và sáng hơn trước, trong suốt như pha lê và căng tròn cứ như mới vừa sinh ra.








20220327131048-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK