Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừ!”.

Lục Chí Văn nhìn thấy Lục Chí Minh, chỉ gật đầu, biểu cảm lạnh lùng.

“Trên đường đi cậu có gây chuyện không đấy?”.

Ánh mắt cậu ta nhìn sang Lục Chí Minh, lập tức khiến Lục Chí Minh giật mình cúi đầu xuống.

“Anh cả, em đi ra ngoài đều nghe theo lời dạy bảo của anh và bố, làm sao dám gây chuyện?”.

Lục Chí Minh lắc đầu lia lịa, thậm chí không dám nhắc đến chuyện xảy ra trên máy bay.

Ánh mắt Lục Chí Văn không thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Chí Minh, cho đến khi Lục Chí Minh sợ run người rồi cậu ta mới nhìn đi chỗ khác.

“Không có thì tốt, nếu để tôi biết cậu ở bên ngoài làm mất thể diện nhà họ Lục thì cậu biết tôi sẽ làm thế nào rồi đấy!”.

Lục Chí Minh vội vàng gật đầu ra hiệu đã hiểu, căn bản không dám cãi lời.

Tuy cậu ta là người nhà họ Lục, bề ngoài thì là con trai thứ hai của nhà họ Lục, nhưng chỉ có bản thân cậu ta biết rõ cậu ta chẳng qua chỉ là đứa bé được Lục Thiên Thư nhặt về, còn Lục Chí Văn lại là con trai ruột duy nhất của Lục Thiên Thư, địa vị của hai người căn bản hoàn toàn khác nhau.

“Được rồi, Tiểu Tuyết đâu? Cả quãng đường có xảy ra biến cố gì không?”.

Lục Chí Văn hỏi.

“Không ạ, cả quãng đường vô cùng thuận lợi!”, Lục Chí Minh vội vàng trả lời: “Chị dâu đến tỉnh Kiềm trước, sau đó từ Kiềm Tây đi máy bay đến Lư thành, bây giờ đã ở trong phòng tổng thống của khách sạn Lăng Thiên rồi!”.

“Được, vất vả cho cậu rồi!”.

Nhắc đến Kỷ Nhược Tuyết, khuôn mặt Lục Chí Văn mới nở nụ cười, sau đó vỗ nhẹ vào vai Lục Chí Minh.

“Anh cả, bây giờ có muốn qua thăm chị dâu không?”.

Nghe thấy câu hỏi của Lục Chí Minh, Lục Chí Văn xua tay nói.

“Không cần vội, tôi nói với Lí Hồng là ngày mai tôi mới đến, nên hôm nay không tới đó!”.

“Lần này đến đây chủ yếu là vì sự an toàn của Tiểu Tuyết!”.

Ánh mắt của Lục Chí Văn nheo lại, lạnh lùng nói: “Tháng trước bác Kỷ vận chuyển hàng ở Viễn Dương, có xảy ra mâu thuẫn với người của tàu khác, dẫn đến xô xát, đánh chết ba người!”.

“Trong đó có một người là em ruột của một ông trùm ma túy ở Tam Giác Vàng!”.

“Ông trùm ma túy đó bỏ ra số tiền lớn công bố lệnh treo thưởng trên ‘Thế Giới Hắc Ám’, muốn lấy mạng của Tiểu Tuyết, để bác Kỷ phải nếm mùi đau khổ khi mất đi người thân!”.

Hai mắt Lục Chí Minh trố ra, cậu ta không hiểu nhiều về “Thế Giới Hắc Ám”, nhưng cũng biết đó là một trang web treo thưởng sát thủ vô cùng bí mật, một khi có mục tiêu cần giết, người thuê sẽ đăng tin treo thưởng, một khi “Thế Giới Hắc Ám” nhận đơn, chính là mục tiêu treo thưởng đang đối mặt với một tập đoàn sát thủ vô cùng khủng khiếp.

Trong “Thế Giới Hắc Ám”, có vô số cao thủ mạnh, trong đó cao thủ đỉnh cao không hề kém so với người ở cấp chí tôn võ thuật.

“Chuyện này bố cũng vừa mới biết, hơn nữa ông ấy nhìn thấy hẳn tin này trên “Thế Giới Hắc Ám”, và một tiếng trước đã có người nhận đơn rồi!”.

“Điều này chứng tỏ bây giờ Tiểu Tuyết luôn có sát thủ rình rập bên cạnh, ai có thể giết được Tiểu Tuyết người đó sẽ có thể nhận được số tiền thưởng lớn đó!”.

Tim Lục Chí Minh thịch một cái, cậu ta không ngờ một nhân vật ngôi sao như Kỷ Nhược Tuyết lại phải đối mặt với sự truy giết của tập đoàn sát thủ khủng khiếp như vậy, nếu “Thế Giới Hắc Ám” phái cao thủ mạnh đi, vậy Kỷ Nhược Tuyết có thể nói là lành ít dữ nhiều, cho dù có cậu ta và Lục Chí Văn bảo vệ e rằng cũng chẳng ăn thua gì.

“Anh cả, vậy chị dâu bây giờ chẳng phải rấ nguy hiểm sao?”.

Lục Chí Minh trầm giọng hỏi.

“Không cần lo lắng!”, Lục Chí Văn vẫn đang giữ bình tĩnh: “Sau khi có người nhận lệnh treo thưởng của “Thế Giới Hắc Ám”, phải sau 24 giờ mới có hiệu lực, cho dù có người muốn ra tay với Tiểu Tuyết thật, thì cũng là một ngày sau!”.

“Thời gian này Tiểu Tuyết tuyệt đối an toàn!”.

“Tôi đã xin bố hãy đích thân đến đây, tối mai ông ấy sẽ tới nơi!”.

“Còn có cả Quách Dương môn chủ của Tam Tuyệt Môn, chắc cũng đang trên đường đến đây rồi!”.

Lục Chí Minh nghe thấy vậy, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Bố bọn họ là Lục Thiên Thư còn cả Quách Dương môn chủ của Tam Tuyệt môn, họ đều là những cao thủ chí tôn võ thuật trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, tu vi tuyệt đỉnh, được hai vị chí tôn võ thuật đến bảo vệ, Kỷ Nhược Tuyết phải vinh dự đến mức nào chứ?

Lục Chí Văn cũng thầm thở phào một hơi, trước đó khi nghe tin trên “Thế Giới Hắc Ám” có người treo thưởng giết Kỷ Nhược Tuyết, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng áp lực, cậu ta vội vàng cầu xin Lục Thiên Thư ra tay, lại lập tức thông báo cho Kỷ Nhược Yên xin Quách Dương “Cuồng Thương” ra tay nữa.

Có hai vị chí tôn võ thuật đến bảo vệ, cậu ta mới yên tâm hơn.
“Đi thôi, cùng tôi đến Tập đoàn Lăng Thiên, chuyện này vẫn phải thương lượng với lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Lăng Thiên mới được!”.

Lục Chí Văn khoát tay, đưa Lục Chí Minh rời khỏi sân bay.

“Gì cơ? Có người muốn ám sát cô Kỷ Nhược Tuyết sao?”.

Trong văn phòng ở Lư Thành của Tập đoàn Lăng Thiên, Ngô Quảng Phú đang kinh ngạc nhìn hai vị khách không mời mà đến.

“Anh Ngô, chuyện này chính xác 100%, mong Tập đoàn Lăng Thiên có thể gia tăng bảo vệ, dù sao tuy chúng tôi có thể bảo vệ được cô ấy, nhưng vẫn sẽ có nhiều chỗ sơ suất, nên chúng tôi cần Tập đoàn Lăng Thiên giúp đỡ!”.

Người vừa đến chính là hai anh em Lục Chí Văn và Lục Chí Minh.

Ngô Quảng Phú nheo mắt lại, trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới trả lời: “Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ bàn với người khác, nhất định sẽ tăng cường lực lượng bảo vệ, sẽ cố gắng bảo vệ cho sự an toàn của cô Kỷ một cách tốt nhất!”.

Anh ta nói xong liền đứng dậy, chìa tay với hai người nói: “Hôm nay cũng không còn muộn nữa, hai vị về sớm nghỉ ngơi, tôi còn có việc phải làm, nên không tiếp hai vị được nữa!”.

Lục Chí Minh xưa nay hống hách quen rồi, trước giờ chỉ có bọn họ mời người khác đi, bây giờ lại bị người khác đuổi khéo, cậu ta đang định bất mãn lên tiếng, Lục Chí Văn lại chặn tay trước người cậu ta.

Sau đó Lục Chí Văn mỉm cười nói với Ngô Quảng Phú.

“Được, nếu anh Ngô có việc bận vậy chúng tôi không làm phiền nữa, cảm ơn sự giúp đỡ của Tập đoàn Lăng Thiên, cho tôi gửi lời hỏi thăm tới chủ tịch Diệp nhé!”.

Cậu ta nói xong liền đưa Lục Chí Minh rời khỏi văn phòng.

“Anh, cái tên Ngô Quảng Phú đó nói trắng ra thì là làm thuê cho người khác, vậy mà nghênh ngang kiêu ngạo như vậy, dám đuổi khéo chúng ta, sao anh không có phản ứng gì vậy?”.

Trên đường đi, Lục Chí Minh cảm thấy khó hiểu, trong ánh mắt vẫn còn mang thần sắc tức giận.

Hai anh em nhà họ Lục bọn họ bình thường chủ tịch của tập đoàn lớn nào gặp đều phải khách sáo, mỉm cười tiếp đón, thậm chí có những người còn dốc sức lấy lòng bọn họ.

Nhưng Ngô Quảng Phú chẳng qua chỉ là CEO của một công ty con của Tập đoàn Lăng Thiên mà thôi, vậy mà thái độ ngạo mạn, như thể không coi bọn họ ra gì, khiến cậu ra cảm thấy khó chịu.

“Đồ ngu, im miệng lại cho tôi!”.

Lục Chí Văn lại lườm cậu ta, gằn giọng nói: “Cậu cũng không nghĩ xem người đứng sau Ngô Quảng Phú là ai?”.

Lục Chí Minh lập tức đơ người, sau khi suy nghĩ một lát, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mặt mày tái nhợt, cậu ta không còn dám hé răng nửa lời nữa.

Tại căn biệt thự số 1 ở Thiên Đường Vạn Giang, Diệp Thiên đang nằm trên sofa, vừa cúp điện thoại do Ngô Quảng Phú gọi đến.

“Thế Giới Hắc Ám”?

Cậu đặt điện thoại sang một bên, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười giễu cợt lạnh lẽo.

Ngày thứ ba sau khi Diệp Thiên trở về Lư Thành, chính là ngày diễn ra buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh ở Cán Tây với Cố Giai Lệ một ngày, rồi ngày hôm sau quay về.

Tin tức Diệp Thiên trở về đã truyền đến tai Hà Tuệ Mẫn, Diệp Thiên thực sự không từ chối nổi lời mời nhiệt tình của bà ấy, thế là đến biệt thự nhà họ Tiêu ăn cơm trưa.

“Tiểu Thiên, cháu và Nguyệt Nguyệt ở nhà chơi nhé, cô và chú Tiếu còn có việc của công ty phải đi giải quyết!”.

Ăn cơm trưa xong, Hà Tuệ Mẫn mỉm cười với Diệp Thiên một cái rồi biết điều đi ra khỏi cửa, Tiếu Lâm thì nháy mắt mờ ám ra hiệu cho Tiếu Văn Nguyệt, sau đó mới rời khỏi biệt thự.

Trước đó ông ta chưa bao giờ nhìn thẳng vào Diệp Thiên, nhưng từ khi biết được thân phận của Diệp Thiên là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, thái độ khác hẳn, chỉ muốn nhanh chóng đẩy con gái ông ta đến với Diệp Thiên, rồi thiếu nước cung phụng Diệp Thiên như bồ tát sống mà thôi.

Trong nhà chỉ còn lại hai người Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt, Tiếu Văn Nguyệt rửa sạch đồ nghề pha trà, pha một bình trà cho Diệp Thiên.

“Anh… anh định lúc nào đến thủ đô?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên sofa cạnh Diệp Thiên, nghiêng đầu hỏi.

Cô ta vốn là người vô cùng thông minh, từ lúc ở Kiềm Tây biết được thân thế thật sự của Diệp Thiên, cô ta biết sẽ có một ngày Diệp Thiên sẽ đặt chân đến thủ đô, trở về nhà họ Diệp đòi lại công bằng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Một tháng nữa!”.

Diệp Thiên đặt nhẹ tách trà xuống, ánh mắt nhìn về xa xăm, cậu đã bảo bọn Ngô Quảng Phú chuẩn bị việc cho Tập đoàn Lăng Thiên tiến vào thủ đô, xong xuôi sẽ đến ngày cậu bước chân về thủ đô.

Tiếu Văn Nguyệt chống tay lên cằm, trong lòng bất giác tò mò, nếu để nhà họ Diệp biết đứa trẻ năm xưa bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, mặc kệ sống chết, bây giờ đã trở thành một cây đại thụ, cho dù là nhà họ Diệp cũng phải đứng dưới ngước nhìn, cô ta không biết biểu cảm của người nhà họ Diệp sẽ phong phú đến mức nào.
Hai người ngồi cả buổi chiều ở biệt thự nhà họ Tiếu, đến gần tối, vì Diệp Thiên sắp phải tham dự buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên, Tiếu Văn Nguyệt liền chủ động đưa ra ý kiến muốn đưa Diệp Thiên đến trung tâm thương mại mua một bộ quần áo.

Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố Lư Thành, Diệp Thiên ngồi ở ghế lái của chiếc BMW 5 series, hàng ghế sau đầy những túi lớn túi nhỏ, đều là những bộ đồ mà Tiếu Văn Nguyệt chọn cho cậu.

“Anh ấy, đôi lúc cũng phải chú ý một chút, đã là chủ tịch của tập đoàn nổi tiếng rồi, tham dự hoạt động quan trọng như vậy kiểu gì cũng phải ăn mặc tử tế chút chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên ghế phụ giống như cô vợ nhỏ bé, giọng nói mang chút vẻ quở trách.

Diệp Thiên thì lại tỏ vẻ dửng dưng, chỉ nhún vai nói.

“Có cần phải như vậy không?”.

“Quần áo cho dù mặc có sang trọng đến đâu, cũng chẳng qua chỉ là đồ trang trí, còn sức mạnh nắm giữ trong tay mới là thực chất nhất, tôi không cần dựa vào những thứ kia!”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn bộ dạng nghiêm túc của Diệp Thiên, trước đây luôn cảm thấy phản cảm, nhưng bây giờ lại cảm thấy khá thú vị.

“Được, được rồi, anh hùng Diệp của tôi ạ, anh nói sao thì là vậy, bây giờ chúng ta mau đi ăn đi, không lát nữa anh không kịp đến buổi từ thiện mất!”.

Cô ta phì cười thành tiếng rồi nói với vẻ trêu đùa.

Nhìn Tiếu Văn Nguyệt thể hiện vô cùng tự nhiên, Diệp Thiên hơi nghiêng mặt qua nhìn, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lùng.

Trước đây cậu chỉ coi Tiếu Văn Nguyệt là con gái của Hà Tuệ Mẫn, khi cần thiết sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng từ khi cứu Tiếu Văn Nguyệt từ Quý Thành tỉnh Kiềm về, Tiếu Văn Nguyệt liền ở bên cạnh cậu một cách rất tự nhiên, cậu hình như cũng quen luôn sự tồn tại của Tiếu Văn Nguyệt, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần một cách kỳ lạ.

“Sao thế? Mặt tôi có dính gì à?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngước mắt nhìn hỏi.

Diệp Thiên liền thu lại ánh mắt rồi lắc đầu, định lái xe đến sơn trang Hồng Diệp. Cậu còn chưa khởi động xe thì phía cổng trung tâm thương mại vọng ra một tiếng ồn lớn.

Tiếu Văn Nguyệt quay đầu qua nhìn, chỉ thấy một cô gái đội mũ đi nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, và phía sau cách cô ấy không xa có một đám người như điên vậy, chạy thục mạng đuổi theo cô ấy, trông cảnh tượng vô cùng gấp gáp.

Cô gái rõ ràng vô cùng sợ hãi, hoang mang tìm đường đi, sau đó lao thẳng về phía chiếc BMW của Diệp Thiên, kéo cửa xe ra và ngồi thẳng vào hàng ghế sau.

Cô gái đeo chiếc kính râm to, khuôn mặt bị che mất hơn một nửa, nhưng vẫn có thể nhận ra cô ấy rất trẻ.

Lúc này giọng nói của cô ấy mang vẻ hoảng hốt, nói với Diệp Thiên: “Tôi xin lỗi, phiền anh lái xe nhanh ra khỏi chỗ này được không? Đi đâu cũng được, cứ rời khỏi đây đã, tôi xin anh đấy!”.

Cô ấy nhìn đám người chạy càng lúc càng đến gần, trong lòng hoảng loạn, hôm nay cô ấy vốn chạy trốn ra ngoài, cải trang cẩn thận, muốn một mình đến trung tâm thương mại đi mua sắm, nhưng ai ngờ bị người ta nhận ra, trong tích tắc gần như cả trung tâm thương mại đều bị vây kín, cô ấy cố gắng lắm mới chạy ra được.

Nếu để những người kia đuổi kịp, vây quanh chiếc xe này thì ngày mai người lên trang nhất báo điện tử sẽ là cô ấy.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn cô gái trẻ cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời vẫn chưa nhận ra đã gặp ở đâu.

Còn Diệp Thiên lại nhẹ nhàng quay đầu nhìn, ngạc nhiên nói.

“Lại là cô!”.

Khoảnh khắc cậu quay đầu lại, cô gái trẻ cũng nhận ra Diệp Thiên.

“Sao lại là anh?”.

Giọng nói cô ấy rất cao, rõ ràng là vô cùng ngạc nhiên, cô ấy thực sự không ngờ sự việc lại trùng hợp đến vậy, cô ấy lại gặp Diệp Thiên ở đây.

Đám người kia đã lao ra khỏi trung tâm thương mại, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể giục Diệp Thiên: “Nè, dù sao chúng ta cũng từng quen nhau trên máy bay, xin anh giúp tôi được không? Nếu đám người kia vây lại thì tôi khó mà thoát ra được, mau lái xe đi được không?”.

Cô ấy chắp hai tay lại cầu xin Diệp Thiên.

“Cô gái, tôi nghĩ là cô nhầm rồi đấy!”.

Diệp Thiên lại không hề tỏ vẻ như gặp “người quen”, cậu quay đầu đi giọng nói lạnh lùng.

“Đây là xe riêng của tôi, chứ không phải taxi, tôi không có nghĩa vụ chở cô, mong cô xuống xe giúp, tôi còn có việc phải làm!”.

Cậu đâu phải thánh nhân gì đâu, cho dù người lên xe lúc này là Kỷ Nhược Tuyết, cậu cũng không muốn quan tâm.

Đã là ngôi sao nổi tiếng thì nên có chuẩn bị tinh thần từ trước, muốn tự ra ngoài đi dạo, thì nên nghĩ đến hậu quả của nó.
Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy nực cười, ngoảnh đầu lại nhìn, tuy Kỷ Nhược Tuyết đeo kính to, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dung mạo xinh đẹp của cô ấy, một cô gái xinh như vậy mà thái độ Diệp Thiên thì lạnh lùng, khiến cô ta bỗng dưng nhớ lại lúc trước cô ta cũng từng bị thế, nên cũng có chút đồng cảm.

Nhìn thấy thái độ lạnh tanh của Diệp Thiên, không hề có ý định giúp đỡ, Kỷ Nhược Tuyết hơi sững sờ, tức đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.

Cô ấy cho rằng Diệp Thiên lái xe chở cô ấy đi một đoạn cũng là tiện đường thôi, nhưng Diệp Thiên lại nhất mực từ chối, cô ấy chưa bao giờ gặp người đàn ông nào thiếu ga lăng như vậy.

“Anh mau lái xe đi, tôi cho anh tiền là được chứ gì, chỉ cần lái xe rời khỏi đây, bao nhiêu tiền tôi cũng trả!”.

Nhìn thấy đám người chạy càng lúc càng gần, trong lòng Kỷ Nhược Tuyết nóng như lửa đốt, giọng nói gần như sắp khóc.

Diệp Thiên lại vẫn dửng dưng, chỉ lạnh lùng nói: “Xuống xe đi, cô đã làm ảnh hưởng đến tôi rồi đấy!”.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm vào lưng Diệp Thiên, cô ấy thực sự không ngờ trên đời này lại có người đàn ông không hiểu chuyện như vậy.

Dù sao cô ấy cũng là một người xinh đẹp nổi tiếng, được công nhận là nữ thần quốc dân, nhưng trước mặt Diệp Thiên cô ấy lại như không khí vậy, tất cả sự thu hút đều như không hề tồn tại, trong lúc cuống quýt, cô ấy đột nhiên tháo kính ra, lộ ra khuôn mặt tuyệt đẹp nhưng mang vẻ trách móc.

Đây là lần đầu tiên cô ấy lộ mặt trước những người không quen, cô ấy nhìn thẳng vào Diệp Thiên, cắn nhẹ môi, trong mắt mang vẻ không phục.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn thấy cả khuôn mặt của Kỷ Nhược Tuyết, khi đó liền khựng lại, bịt miệng thốt lên.

“Cô là… Kỷ Nhược Tuyết?”.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn thấy biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt, khóe miệng khẽ nở nụ cười, quay đầu sang nhìn Diệp Thiên.

“Giờ thì anh biết tôi là ai rồi chứ?”.

“Cô là… Kỷ Nhược Tuyết?”.

Tiếu Văn Nguyệt ngạc nhiên thốt lên, tâm thái lạnh lùng ngày thường mà lúc này trong mắt hoàn toàn là niềm vui mừng và phấn khích của fan gặp thần tượng.

Hai mắt Kỷ Nhược Tuyết chớp chớp, nhìn thấy biểu cảm vui mừng ngạc nhiên của Tiếu Văn Nguyệt, cô ấy cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Trên máy bay, Diệp Thiên luôn bơ cô ấy, bây giờ lại mặc kệ lời cầu xin của cô ấy, không định giúp cô ấy, giờ cô ấy lộ ra khuôn mặt thật sự rồi, cô ấy tin rằng sau khi Diệp Thiên nhìn thấy cô ấy xong nhất định sẽ vui mừng giúp đỡ.

Cô ấy căn bản không tin cũng không muốn tin thanh niên trẻ của Hoa Hạ lại có người không biết cô ấy, cô ấy tin chắc những vô tâm, thái độ lạnh nhạt mà Diệp Thiên dành cho cô ấy trước đó chẳng qua đều là vì cô ấy che mặt, nên không nhận ra, chỉ cần cô ấy lộ mặt, thái độ của Diệp Thiên nhất định sẽ khác ngay.

Nhưng ai ngờ, sau khi Diệp Thiên nhìn thấy khuôn mặt thật sự của cô ấy xong, biểu cảm vẫn chẳng có gì thay đổi.

“Cô còn ngây ra đó làm gì?”.

Biểu cảm đắc ý của cô ấy đột nhiên cứng đờ lại, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin.

Cô ấy đã bỏ cả kính râm xuống, vậy mà Diệp Thiên vẫn không nhận ra cô ấy sao?

“Tôi là Kỷ Nhược Tuyết, anh… anh thật sự không biết tôi?”.

Cô ấy cảm thấy không chắc chắn nên lại hỏi một câu.

“Tôi nhất định phải biết cô sao?”.

Diệp Thiên trả lời đại một câu, không hề quan tâm.

Kỷ Nhược Tuyết hoàn toàn khựng lại, phản ứng của Diệp Thiên thực sự khiến cô ấy không thể ngờ.

“Diệp Thiên, anh không biết cô ấy à?”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, quay đầu sang vội vàng giới thiệu: “Cô ấy là Kỷ Nhược Tuyết đó, là nữ thần quốc dân 9X đó, , đều là cô ấy hát mà anh không biết sao?”.

Diệp Thiên đương nhiên biết Kỷ Nhược Tuyết, nhưng không hề biết về những bài hát của cô ấy, cậu chỉ khẽ cười một tiếng.

“Tôi nghe nói rồi, ngôi sao nổi tiếng mà!”.

Sau đó, cậu lại xua tay nói: “Nhưng thế thì có liên quan gì đến tôi? Cô là ngôi sao nổi tiếng thì tôi nhất định phải chở cô à?”.

Cậu gần như không hề coi trọng, giọng nói đã lộ ra vẻ không nhẫn nại.

“Cô Kỷ, phiền cô xuống xe giúp, cô đã gây phiền cho tôi rồi đấy, những người kia sắp vây đến rồi, cô còn không xuống xe thì sẽ làm lỡ chuyện của tôi!”.

Kỷ Nhược Tuyết như chết lặng, trong đầu không còn nghe thấy gì nữa.

Cô ấy gia nhập giới giải trí đã gần hai năm, trong hai năm này cô ấy đã dựa vào khuôn mặt xuất chúng và giọng hát trời ban, leo hẳn lên đỉnh cao giới giải trí, nhận được vô số giải thưởng, trở thành người trẻ nhất nhận được giải thưởng Ca khúc vàng, một bước trở thành nhân vật nổi tiếng trong diễn đàn âm nhạc, được công nhận là nữ thần quốc dân.
Những biệt danh này tuy cô ấy cũng không quá coi trọng, nhưng có lúc cũng thầm tự hào, cô ấy đi đến đâu gần như đều được ủng hộ rầm rộ, những anh hùng hào kiệt cũng cưng chiều cô, cung phụng lấy lòng cô chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô.

Tuy cô ấy chưa bao giờ cho đó là vinh dự, nhưng cũng cho rằng khắp nơi ở Hoa Hạ gần như không có ai lạnh nhạt với cô ấy, nhưng Diệp Thiên lại là trường hợp đầu tiên.

Cô ấy cho rằng Diệp Thiên tự cao tự đại không coi ai ra gì. hết lần này đến lần khác phết lề cô ấy.

Thậm chỉ còn chưa bao giờ nhìn thẳng mặt cô ấy.

Sau khi biết thân phận của cô ấy xong vẫn lạnh lùng muốn đuổi cô ấy xuống xe, cô ấy cảm thấy tất cả những gì mà cô ấy có. tất cả mọi sự kiểu ngạo của cô ấy khi đing trước Diệp Thiên đếu trẻ nên vô giá trị.

Trước đây cô ấy cũng ting gặp không ít người già lạnh lùng. già về không biết cô ấy nhưng là muốn thu hút sựự chú ý của cô ấy.

Kiểu mánh khóe này cô ấy đương nhiên đã quá quen thuộc, nhưng biểu cảm của Diệp Thiên lại vô cùng tự nhiên và chân thực, không có chút gì giống với giả vờ, cô ấy có thể khẳng định sự lạnh lùng của Diệp Thiên là thật, thực sự không có hứng với cô ấy.

Cảm giác thất bại chưa từng có tự nhiên ập đến, cô ấy sững sờ tại chỗ, quên luôn cả đám người đang đuổi theo phía sau.

Nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết thẫn thờ, Tiếu Văn Nguyệt trong lòng không nỡ, vội vàng cầu xin Diệp Thiên: “Diệp Thiên, tôi biết anh không có hứng thú với ngôi sao nổi tiếng, nhưng Kỷ Nhược Tuyết là thần tượng của tôi, có thể giúp cô ấy được không?”.

Kỷ Nhược Tuyết ngơ ngác quay ra, cô ấy thực sự không ngờ bản thân là một nhân vật nổi tiếng đang vô cùng hot, lên tiếng nhờ giúp không được, mà phải để một cô gái khác lên tiếng xin hộ cô ấy.

Diệp Thiên liếc nhìn Tiếu Văn Nguyệt một cái, rồi lại nhìn ra đám người đang sắp chạy đến nơi, cuối cùng cậu đạp chân ga, đưa hai cô gái rời khỏi trung tâm thương mại, chỉ để lại niềm tiếc nuối của đám người phía sau.

Trên xe, Kỷ Nhược Tuyết cuối cùng cũng định thần lại, gượng cười nói cảm ơn Tiếu Văn Nguyệt.

“Cảm ơn cô nhé!”.

Cô ấy biết nếu không có Tiếu Văn Nguyệt lên tiếng thì Diệp Thiên chưa chắc đã đưa cô ấy đi.

“Không có gì đâu Kỷ Nhược Tuyết, cô đúng là còn đẹp hơn cả trên tivi, tôi thích cô lâu lắm rồi, album nào của cô tôi cũng đều mua hết, cô có thể cho tôi xin chữ ký không?”.

Tiếu Văn Nguyệt xua tay, nói với vẻ mong chờ.

Kỷ Nhược Tuyết gật đầu, ký tên nghệ thuật của cô ấy vào phía sau điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt.

Hai cô gái nói chuyện một lúc dần dần trở nên quen nhau hơn, Kỷ Nhược Tuyết nhìn sang Diệp Thiên đang chăm chú lái xe, mấp máy môi hỏi Tiếu Văn Nguyệt: “Anh ấy là bạn trai của cô à?”.

“Hả?”.

Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, lập tức đỏ mặt, ngại ngùng nhìn Diệp Thiên một cái, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Thiên, cô đành lắc đầu.

“Không phải, chúng tôi là bạn thôi!”.

Kỷ Nhược Tuyết nhìn thấy biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt, lập tức hiểu ra, trong lòng lại càng thêm chán Diệp Thiên.

Tiếu Văn Nguyệt rõ ràng có ý với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại như thể muốn tránh xa vậy, chưa bao giờ nhìn thẳng mặt ai, như thể trên đời này chỉ có mình cậu vậy, cô ấy không hiểu một người đàn ông tự cao tự đại như vậy, sao có thể được một cô gái xinh đẹp, thanh cao như Tiếu Văn Nguyệt thích chứ?

Cô ấy đang định hỏi thêm vài câu, Diệp Thiên lại đột nhiên dừng xe bên đường.

“Ở đây đã cách trung tâm thương mại khá xa rồi, đám người kia cũng không đuổi theo cô được nữa, cô có thể xuống xe rồi đó!”.

Cậu vẫn cái thái độ lạnh lùng như vậy.

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy sững sờ, cô không ngờ bản thân cũng có một ngày bị người khác bỏ rơi như vậy.

“Đến đây là được rồi, cảm ơn hai người nhé!”.

Cô ấy nở nụ cười gượng, đeo lại kính râm lên rồi chuẩn bị mở cửa xe.
Cô ấy mở cửa xe ra, một tiếng động cơ rú lên phía sau lưng cô ấy, chỉ thấy một chiếc siêu xe Mercedes-Benz màu bạc từ phía sau lao lên, ngay lập tức lao đến bên cạnh xe của Diệp Thiên, chặn ngang chiếc BMW.

Trên ghế lái của chiếc siêu xe, một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám bước từ trên xe xuống, hai chân thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, mang một khí chất độc lập kiêu ngạo.

Cô ta ngước mắt lên nhìn thẳng về phía Kỷ Nhược Tuyết, trong mắt mang vẻ trách móc.

“Con bé này, ai bảo em chạy lung tung hả?”.

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy kinh ngạc, sau đó là vui mừng chạy lên phía trước sà vào lòng cô gái kia.

“Chị, sao chị lại đến thế?”.

Người vừa đến chính là Kỷ Nhược Yên, một trong Tứ Mỹ của giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay, cô ta còn kiều diễm và lạnh lùng hơn cả lần trước gặp Diệp Thiên, như thể khí chất cũng nâng lên một tầm mới.

Cô ta ngắm nhìn Kỷ Nhược Tuyết như một con nít, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt liền tan biến, rồi lộ ra sự cưng chiều.

“Con bé này, chỉ biết ương bướng thôi, đi ra ngoài cũng không mang vệ sĩ theo, nhỡ gặp chuyện gì thì sao?”.

Cô ta ấn nhẹ vào mũi Kỷ Nhược Tuyết, quở trách nói.

“Chị, em biết sai rồi mà, chị đừng mắng em nữa!”.

Kỷ Nhược Tuyết cầm cánh tay Kỷ Nhược Yên lắc lắc làm nũng, Kỷ Nhược Yên không thể trách nổi câu nào nữa.

Hai chị em đang định nói thêm vài câu, thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vọng lên từ phía sau.

“Cô định tự dịch xe ra hay là để tôi phải giúp cô?”.

Kỷ Nhược Yên nhíu mày, quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Diệp Thiên đang ngồi trên ghế lái của chiếc BMW, biểu cảm dửng dưng nhìn cô ta.

Ánh mắt cô ta hơi sững sờ, trong lòng lập tức chột dạ.

“Sao lại là tên này nhỉ? Sao cậu ta lại ở bên cạnh Tiểu Tuyết? Lẽ nào cậu ta và Tiểu Tuyết đã nhận ra nhau rồi sao?”.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta lập tức lạnh lại.

Kỷ Nhược Yên mặc sườn xám, so với lúc đầu gặp Diệp Thiên còn cao quý và xinh đẹp hơn.

Cô ta nhìn thấy Diệp Thiên, vẻ mặt thay đổi, sắc mặt hoàn toàn tối sầm lại.

“Sao cậu lại đi cùng Tiểu Tuyết?”.

Cô ta nhìn Diệp Thiên, giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu chất vấn.

Lần trước cô ta và sư huynh Liêu Như Thành cùng đến Lư Thành tìm Diệp Thiên là để giải trừ hôn ước cho Kỷ Nhược Tuyết. Cô ta tưởng rằng chuyện của Diệp Thiên đã giải quyết xong, không còn qua lại gì với Kỷ Nhược Tuyết nữa, không ngờ bây giờ Diệp Thiên lại xuất hiện ở trước mặt Kỷ Nhược Tuyết, hơn nữa hai người còn đi chung một chiếc xe.

“Tôi ở cùng với ai phải báo cáo với cô à?”.

Diệp Thiên không có biểu cảm gì, chỉ vào chiếc siêu xe Mercedes-Benz ở phía trước.

“Lái xe của cô đi chỗ khác, đừng chặn đường tôi”.

Kỷ Nhược Yên nhìn chằm chằm Diệp Thiên, đang định lên tiếng thì Kỷ Nhược Tuyết lại thắc mắc hỏi: “Chị, hai người quen nhau sao?”.

Nghe vậy, Kỷ Nhược Yên nhíu mày, quay đầu lại, nhìn vẻ mặt đang không hiểu ra sao của Kỷ Nhược Tuyết, trong lòng cô ta hơi dao động.

Thấy Diệp Thiên đi cùng xe với Kỷ Nhược Tuyết, cô ta cứ ngỡ Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết đã nhận nhau, nhưng bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết chưa biết Diệp Thiên là ai, còn hỏi ngược lại cô ta.

“Ồ, không có, chị nhận nhầm người rồi”.

Kỷ Nhược Yên khôi phục vẻ mặt, chỉ thuận miệng giải thích một câu, sau đó kéo Kỷ Nhược Tuyết lên xe, lái siêu xe Mercedes-Benz rời đi thật nhanh. Trước lúc đó, cô ta còn sâu xa liếc nhìn Diệp Thiên, trong mắt chứa sự uy hiếp.

Diệp Thiên kéo cửa xe lên, Tiếu Văn Nguyệt tò mò hỏi: “Diệp Thiên, vừa rồi là chị của Kỷ Nhược Tuyết sao? Anh quen bọn họ à?”.

“Chỉ gặp qua một lần, không tính là quen”.

Diệp Thiên thờ ơ lắc đầu, tiếp tục lái xe đến sơn trang Hồng Diệp.

Trên xe Mercedes-Benz, Kỷ Nhược Tuyết ngồi ở ghế phó lái, luôn cảm thấy chị mình hơi kì lạ.

Vừa rồi nhìn vẻ mặt của Kỷ Nhược Yên, rõ ràng là quen biết Diệp Thiên, hình như còn có chút liên hệ, nhưng sau đó Kỷ Nhược Yên lại không nói với Diệp Thiên câu nào mà rời đi luôn khiến cô không hiểu nổi.
Ngay lúc đó, Kỷ Nhược Yên đột nhiên hỏi: “Hôm nay em đã chạy đi đâu? Sao lại tùy tiện ngồi xe của người khác?”.

Kỷ Nhược Tuyết cảm thấy có lỗi, chỉ đành kể lại chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại.

Kỷ Nhược Yên nghe xong, chỉ gật đầu, không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã hiểu đại khái.

Kỷ Nhược Tuyết gặp Diệp Thiên rõ ràng chỉ là điều ngoài dự liệu. Kỷ Nhược Tuyết không biết Diệp Thiên chính là người đã cứu cô ấy, Diệp Thiên cũng không chủ động nói rõ.

“Hừ, thằng nhóc đó coi như còn biết điều, hiểu rõ khoảng cách giữa cậu ta với Tiểu Tuyết”.

Cô ta âm thầm gật đầu. Ngày trước cô ta đến Lư Thành tìm Diệp Thiên, cậu vẫn còn ở trong một căn nhà trọ giá rẻ. Hôm nay gặp Diệp Thiên, tuy cậu đã lái được xe BMW, có thay đổi cực lớn, nhưng trong mắt cô ta hiển nhiên vẫn chưa đủ sức nặng.

Bây giờ Kỷ Nhược Tuyết là nữ thần quốc dân, là thần tượng của mọi người, gần như đầu xóm cuối ngõ đều dán đầy poster của cô, độ nổi tiếng dù là trên quốc tế cũng xếp vào hạng nhất. Bình thường không biết có bao nhiêu cậu ấm nhà giàu vây xung quanh cô ấy, trong đó không thiếu con trai của người giàu nhất tỉnh, con cháu của người quyền cao chức trọng, có ai không phải gia thế hiển hách, tiền tài quyền thế cao tận trời.

Cho dù bây giờ Diệp Thiên có chút thành tựu, trông có vẻ đã có chút tiền, nhưng chắc chắn còn thua kém những thanh niên sinh ra là con trời chân chính này rất nhiều, làm sao có thể so bì?

“Chị, có phải chị quen anh ấy không?”.

Kỷ Nhược Tuyết mất kiên nhẫn, hỏi Kỷ Nhược Yên.

“Không quen, chỉ thấy cậu ta giống với một người bạn trước kia của chị, nhận lầm người mà thôi”.

Kỷ Nhược Tuyết “ồ” một tiếng, sau đó hỏi tiếp: “Chị, không phải chị nói chị sẽ bế quan ở Tam Tuyệt Môn sao? Sao lại đột nhiên đến đây thăm em?”.

Nhắc tới vấn đề này, Kỷ Nhược Yên chợt biến sắc, nhưng cô ta không kể sự thật, chỉ mỉm cười nói: “Lần này chị kết thúc bế quan sớm, đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe nói em ở Lư Thành nên đến đây thăm em”.

“Thời gian này chị sẽ ở Lư Thành cùng em, vài ngày nữa chị sẽ quay về đột phá chí tôn võ thuật!”.

Kỳ Nhược Tuyết ngây thơ gật đầu, cô ấy biết hành động ám sát nhằm vào cô ấy đang dân được triển khai.

Hai chị em lái xe đến sơn trang Hồng Diệp. Kỳ Nhược Tuyết bắt đâu dặm lại lớp trang điểm chuẩn bị. Buổi diễn tối hôm nay sắp diễn ra. Kỳ Nhược Yên đã chuyển sang ngôi ghế VIP. Trong phòng VIP. hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện nhau uống rượu, giống như bạn bè tri kỉ.

Một trong số đó mặc áo gió, vẻ mặt khí khái, chính là Lục Chí Văn, con trai cả nhà họ Lục. Người còn lại là Liêu Như Thành, đại đệ tử của Tam Tuyệt Môn mà Diệp Thiên từng có duyên gặp mặt một lần.

Thấy Kỷ Nhược Yên đi vào, hai người đều quay đầu lại, mỉm cười.

“Chị Nhược Yên, tìm được Tiểu Tuyết chưa?”.

Ánh mắt Lục Chí Văn biến đổi, vội vàng hỏi.

“Ừ, Tiểu Tuyết đã đến sơn trang Hồng Diệp rồi, bây giờ đang ở phía sau dặm lại lớp trang điểm”.

“Còn ba tiếng nữa mới đến thời gian nhận treo thưởng của Thế Giới Hắc Ám, thời gian này sẽ không xảy ra vấn đề gì, có thể yên tâm”.

Kỷ Nhược Yên gật đầu, sau đó chắp tay chào Liêu Như Thành và Lục Chí Văn.

“Liêu sư huynh, Chí Văn, lần này nhà họ Kỷ tôi gặp khó khăn, các anh đồng ý đến giúp đỡ, tôi đại diện nhà họ Kỷ cảm ơn các anh”.

Lục Chí Văn lập tức xua tay: “Chị Nhược Yên, chị nói vậy thật khách sáo quá. Nhược Tuyết sắp đính hôn với tôi, tôi đã coi cô ấy như vợ mình. Bây giờ có người muốn đối phó với cô ấy, đương nhiên tôi phải dốc hết sức ngăn cản”.

Liêu Như Thành nhìn Kỷ Nhược Yên đầy tình cảm, khẽ giọng nói: “Nhược Yên, chúng ta là sư huynh muội, còn phân biệt anh với em sao? Tiểu Tuyết là em gái em thì cũng là em gái anh, lần này cô ấy gặp nạn, đương nhiên anh phải dốc hết sức giúp đỡ”.

Cậu ta vốn có ý với Kỷ Nhược Yên, lần này đến giúp đỡ đương nhiên là để lấy được thiện cảm của Kỷ Nhược Yên.

Hơn nữa, cậu ta cũng có chút tu vi, muốn khiêu chiến một lần với cao thủ của “Thế Giới Hắc Ám”, nhân cơ hội chơi lớn một phen, tạo tên tuổi ở giới võ thuật Hoa Hạ.

“Cảm ơn hai người”.

Kỷ Nhược Yên chớp mắt, gật đầu, sau đó nói với giọng nặng nề: “Tiểu Tuyết là nhân vật của công chúng Hoa Hạ, người của Thế Giới Hắc Ám không thể nào không biết hoàn cảnh gia đình của nó, chắc chắn bọn họ cũng biết quan hệ giữa tôi và Tam Tuyệt Môn”.

“Bọn họ biết rõ sau lưng Tiểu Tuyết có nhà họ Lục và Tam Tuyệt Môn nhưng vẫn dám nhận đơn đến đây, rõ ràng là đã nắm chắc. Cao thủ đến đây lần này e rằng không phải tầm thường”.

Lục Chí Văn gật đầu, cảm thấy rất đúng.
“Quả vậy, tổ chức sát thủ Thế Giới Hắc Ám thành lập vào hơn mười năm trước, đứng sừng sững đến nay không đổ, hơn nữa càng lúc càng lớn, nhất định là có vô số cao thủ hỗ trợ ở phía sau”.

“Mặc dù không nghe thấy trong tổ chức đó có nhân vật gì ghê gớm, nhưng chắc chắn không thể xem thường”.

Liêu Như Thành không nói lời nào, dù cậu ta có tính cách kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Thế Giới Hắc Ám cũng không đủ lòng tin.

Ba người họ đều là cao thủ hạng nhất trong thế hệ trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, tu vi mỗi người đều đã đạt đến cấp bậc tông tượng. Kỷ Nhược Yên còn là một trong chín thiên tài đỉnh cao, chỉ cách cảnh giới chí tôn võ thuật một lằn ranh mỏng.

Nhưng tổ chức sát thủ lâu đời Thế Giới Hắc Ám này lại khiến bọn họ cảm thấy áp lực cực lớn, không ai biết được sau đây sẽ phải đối mặt với tình huống thế nào.

Lúc này Lư Thành đã cuộn trào sóng ngầm.

“Nhược Yên, đừng lo lắng quá!”

Thấy Kỷ Nhược Yên đang cau mày, Liêu Như Thành vội vàng an ủi cô ta.

“Sư phụ đang trên đường đến đây rồi, gia chủ Lục cũng sắp đến Lư Thành. Có hai cao thủ chí tôn võ thuật mạnh hàng đầu như họ ở đây, cho dù là Thế Giới Hắc Ám cũng phải kiêng dè vài phần!”

Lục Chí Văn cũng gật đầu phụ họa.

“Phải đó, có bố tôi và ông Quách đích thân tới, chắc sẽ có thể đảm bảo không phải chịu tổn thất gì rồi!”

Nghĩ đến việc có hai cao thủ ra tay giúp đỡ, Kỷ Nhược Yên mới thở phào nhẹ nhõm. Lục Thiên Thư đứng thứ mười lăm trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, còn sư phụ Quách Dương “Cuồng Thương” của cô ta đứng thứ bảy. Cả hai người đều là chí tôn võ thuật thành danh đã lâu. Lần này có họ đến giúp, cho dù phải đối mặt với Thế Giới Hắc Ám cũng không có gì phải sợ.

Ở khu Đông Thành của Lư Thành, trong một căn hộ hai tầng, một số người ăn mặc rất đẹp đang ngồi cùng với nhau.

Trong số đó, người lớn tuổi nhất ngồi ở chính giữa, dường như tất cả mọi người đều coi người đó là người đứng đầu.

Hắn đeo một chiếc nhẫn sắt ở tay trái với một chiếc đầu lâu thấp thoáng trên chiếc nhẫn.

“Mọi người đều đến đủ cả rồi chứ?”.

Hắn nhìn về phía một người đàn ông trung niên ở bên trái và hỏi.

“Quyền chưởng môn, mười hai Địa Sát chúng tôi đã đến đông đủ rồi. Chỉ cần đến giờ có thể lập tức hành động!”

Người đàn ông trung niên trầm giọng đáp. Hắn vừa dứt lời thì người đàn ông trẻ tuổi nhất bên cạnh nhìn người đàn ông trung niên đeo nhẫn sắt với vẻ khó hiểu.

“Bố, con không hiểu cho lắm. Thế Giới Hắc Ám chúng ta ra tay vô tình, cao thủ nhiều vô kể, muốn giết chết một ngôi sao nổi tiếng thì cử một người nào đó đi là đủ. Tại sao còn phải tập hợp mười hai Địa Sát lại làm gì?”.

Thế Giới Hắc Ám được chia thành sáu Thiên Sát và mười hai Địa Sát. Thiên Sát mạnh nhất, Địa Sát yếu hơn một chút. Nhưng cho dù là Địa Sát, bất kỳ ai trong số họ cũng đủ để liệt vào hàng ngũ cao thủ hạng một trong giới võ thuật Hoa Hạ, bất kỳ ai cũng đều sở hữu tu vi đỉnh cao tông tượng.

Có thể nói ai trong số họ cũng được coi là sát thủ hàng đầu thế giới này, tỷ lệ ra tay thành công một trăm phần trăm, chưa từng thất thủ. Dù mục tiêu của nhiệm vụ này là ngôi sao nổi tiếng thì cũng quá sức dễ dàng với họ.

Cậu ta không hiểu tại sao lần này mười hai Địa Sát lại đồng loạt xuất chiến, rõ ràng là chuyện bé xé ra to mà.

“Vô Khuyết, bố đã nói với con rồi, trước khi chọn mục tiêu, trước tiên phải tìm hiểu rõ lai lịch thân phận của mục tiêu rồi mới quyết định có nhận sự ủy thác hay không, xem ra con đã quên lời của bố dặn!”

Người đàn ông trung niên đeo nhẫn sắt nghiêng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt có chút thất vọng.

Vẻ mặt người thanh niên lập tức cứng ngắc, cậu ta rụt đầu lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Mục tiêu nhiệm vụ lần này là Kỷ Nhược Tuyết là con gái thứ hai của nhà họ Kỷ ở Cán Tây, chị gái cô ta tên là Kỷ Nhược Yên!”

“Kỷ Nhược Yên?”, đôi mắt gã thanh niên hơi ngưng lại: “Là Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn, một trong Tứ Mỹ ư?”

“Không sai!”, người đàn ông trung niên tiếp tục: “Kỷ Nhược Yên là thiên tài khét tiếng trong Tam Tuyệt Môn, và là một trong chín thiên tài hàng đầu trong giới võ thuật Hoa Hạ. Địa vị của cô ta trong Tam Tuyệt Môn còn cao hơn cả đệ tử lớn nhất Liêu Như Thành!”

“Thế Giới Hắc Ám chúng ta muốn động đến em gái cô ta, con nghĩ rằng cô ta sẽ không ra tay sao?”

“Không chỉ vậy, bản thân Kỷ Nhược Tuyết cũng có quan hệ họ hàng với nhà họ Lục ở Cán Tây, hình như là vợ chưa cưới của Lục Chí Văn, con trai cả của Lục Thiên Thư, gia chủ nhà họ Lục. Kỷ Nhược Tuyết gặp nạn, đương nhiên ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK