Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu vừa dứt lời thì chưởng ấn kia cũng đánh vào người cậu.



Thế nhưng cậu không hề nhúc nhích, chưởng ấn kia bỗng tiêu tan tạo thành không khí vô hình.



“Cái gì?”




Cận Ức Trần bàng hoàng. Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Thiên đã ngẩng đầu và khẽ ấn tay xuống.



“Ầm!”



Một luồng sức mạnh vô hình chèn ép lên Cận Ức Trần. Anh ta không kịp kêu lên thì đã bị hóa thành bột ngay tại chỗ, cả hội trường bỗng run lên bần bật.




Nam Liệt ở bên cạnh đứng ngây như phỗng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi ngập tràn cơ thể.



Một cao thủ đỉnh phong chí tôn với tu vi tương đương anh ta đã chết như vậy sao?



“Còn anh, có muốn đi cùng anh ta không?”



Diệp Thiên giống như vừa mới giẫm chết một con kiến và giờ quay qua nhìn Nam Liệt.



Lúc này thì vị sát thần siêu cấp im lặng từ lâu đã lộ ra bộ mặt thật của mình.







“Ầm!”



Một luồng sức mạnh vô hình ập xuống, Cận Ức Trần lập tức bị nghiền thành bột và biến mất.



“Á!”



Những khán giả có mặt đều bàng hoàng, sau đó hét lớn và chạy ra ngoài, cảnh tượng kinh khủng như vậy bọn họ nào đã nhìn thấy bao giờ?



“Cậu…”



Nam Liệt nhìn với vẻ kinh hoàng và chỉ về phía Diệp Thiên. Cơ thể anh ta run lên, không nói nên lời.



Cận Ức Trần có thực lực tương đương anh ta, đều là đỉnh phong chí tôn, hơn nữa Cận Ức Trần còn là đệ tử của Vi Lạc, nhận được những tuyệt kỹ truyền thừa từ người này, vậy nên lực chiến đấu có khi còn hơn cả anh ta. Vậy mà một cao thủ như thế lại bị chết trong nháy mắt, biến thành bột thì có khác gì nói việc Diệp THiên giết chết anh ta giống như giết chết một con kiến không?



“Tôi hỏi, có phải anh muốn đi cùng anh ta không?”



Diệp Thiên lạnh lùng hỏi lại một lần nữa.



“Không…không!”



Nam Liệt lắc đầu lia lịa, dù Nhiếp Vân Hồ bị Diệp Thiên giết khiến anh ta rất tức giận nhưng lúc này đến cả dũng khí bước lên một bước anh ta cũng không có.



Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu ra tại sao Diệp THiên khi đối diện với anh ta lại có vẻ mặt như vậy, cũng như tại sao khi đối diện lời mời lại có thể từ chối thẳng thừng như thế. Tất cả đều là vì Diệp Thiên vốn là một cao thủ tuyệt thế, một người mà anh ta không thể so sánh.
1647160700829.png

Cuối cùng thì Uông Lạc Đan và Nhậm Uyển Doanh cũng đã hoàn hồn. Hai người vội vàng đi theo Diệp Thiên.



Ngụy Tử Phó được Diệp Thiên dìu, chỉ cảm thấy một luồng khí mát chạy từ lưng tới khắp cơ thể, những vết thương bỗng trở nên ngưa ngứa, thể lực hồi phục nhanh chóng khiến cậu ta vô cùng kinh ngạc.



“Anh Thiên, anh là người luyện cổ võ à?”




Ngụy Tử Phó bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi.



“Gác chuyện đó qua một bên!”, Diệp Thiên không trả lời mà hỏi người lại: “Tôi rất tò mò, rõ ràng cậu không phải là đối thủ của Nhiếp Vân Hồ, tại sao lại muốn anh ta lên võ đài mà chết cũng không chịu nhận thua vậy?”



Ngụy Tử Phó nghe thấy vậy thì né tránh ánh mắt của Diệp Thiên, không hề trả lời.




Diệp Thiên buông tay, Ngụy Tử Phó lúc này đã có thể tự đi được.



Cậu ta đột nhiên nhớ lại những gì lúc này Diệp Thiên đã làm mà cảm thấy sợ hãi.



“Diệp Thiên!”



Uông Lạc Đan và Nhậm Uyển Doanh từ sau đuổi theo. Uông Lạc Đan nhìn với vẻ kiêng dè nhưng vẫn nói với cậu: “Mau rời khỏi Cảng Đảo đi. Vừa rồi anh không chỉ giết chết Nhiếp Vân Hồ mà còn giết chết cả Vận Ức Trần. Nhà họ Cận và nhà họ Nhiếp chắc chắn sẽ tìm mọi cách đối phó với anh đấy!”



Nhậm Uyển Doanh hoảng sợ, sự thể hiện ngày hôm nay của Diệp Thiên đã phá vỡ mọi ấn tượng từng có trước đây của cô ta với cậu. Cảm giác coi thường mạng sống, ánh mắt nhìn người khác như con sâu cái kiến ấy, lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy từ người Diệp Thiên.



“Cái gì?”



Ngụy Tử Phó nghe thấy vậy thì sợ tới mức há mồm trợn mắt và kinh hãi.



Cậu ta cố gắng nhớ lại những gì vữa xảy ra trên võ đài và co rụt đồng tử.



“Anh Thiên, anh đã giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận Ức Trần rồi sao?”



Diệp Thiên thản nhiên gật đầu: “Đó là vì họ chán sống, với những nhân vật như họ, tôi giết nhiều lắm rồi!”



Ba người Ngụy Tử Phó cảm thấy ớn lạnh. Giọng điệu của Diệp Thiên có vẻ như trước đây cậu thường xuyên giết người, hơn nữa còn giết không ít.



Nhậm Uyển Doanh cảm thấy căn bản cô ta không hiểu được Diệp Thiên, không biết rốt cuộc Diệp Thiên là con người như thế nào.



Dù gì Ngụy Tử Phó cũng là cậu ấm nhà giàu, gặp không ít sóng gió nên nhanh chóng hiểu được và hoàn hồn.



“Anh Thiên, dù thế nào thì anh cũng đã giết Nhiếp Vân Hồ và Cận Ức Trần, nhà họ Nhiếp và nhà họ Cận chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu, nhất là nhà họ Cận, bọn họ sẽ tìm mọi cách giết chết anh. Giờ anh về nhà với tôi, tôi hỏi ông nội xem có cách nào giúp anh rời khỏi Cảng Đảo hay không!"



Diệp Thiên cười thản nhiên và xua tay.



“Không cần đầu, đây là chuyện của tôi, không liên quan tới nhà họ Ngụy, tôi tự mình ứng phó được!”



Cậu quay người đi về phía con đường còn lại. Khi lướt qua Nhậm Uyển Doanh, cậu khẽ khựng người và quay qua nhìn.



“Nhậm Uyển Doanh, giờ chắc cô đã hiểu rằng cô không hiểu chút nào về tôi cả. Những gì mà cô nhìn thấy trước đó chỉ là trạng thái gần đây của tôi mà thôi. Còn những gì hôm nay cô thấy, chính là tôi của trước đây!"



“Thế giới của tôi, đầy rẫy máu tươi và chết chóc, đó là những điều cô không biết một chút nào cả!”


“Người như vậy, cô còn dám nói thích không?”
Cậu dứt lời thì đã đi tới đầu đường bên kia và đi vào một góc ngoặt.



Nhậm Uyển Doanh đứng ngây tại chỗ, lời nói của Diệp Thiên vẫn cứ vang vọng bên tai cô ta.



Một lúc sau cô mới ngẩng đầu nói giọng nghiêm túc.




“Cậu Phó!”



“Cảm ơn những điều mà cậu đã làm cho tôi, cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi, vì tôi mà đấu với Nhiếp Vân Hồ nhưng hôm nay tôi muốn nói rõ với cậu rằng tôi không thích cậu!”



“Người mà tôi thích…là Diệp Thiên!”



Ngụy Tử Phó giống như bị một búa đập thẳng vào tim vậy. Thế nhưng cậu ta đã biết từ lâu nên nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và cười tiêu sái.




“Tôi biết, tôi cũng thừa nhận, anh ấy mạnh hơn tôi, con người anh ấy thực sự đặc biệt!”



“Thế nhưng mục đích quan trọng lúc này của chúng ta là bảo vệ được tính mạng cho anh ấy. Trước khi nhà họ Cận và nhà họ Nhiếp tìm tới thì phải đưa anh ấy rời khỏi Cảng Đảo!”



Nhậm Uyển Doanh cuống cuồng với vẻ khẩn cầu.



“Cậu Phó, chuyện này nhờ cả vào cậu, nhất định phải nghĩ cách cứu anh ấy, giờ tôi đi tìm anh ấy, sau đó sẽ lập tức đưa tới nhà họ Ngụy, có được không?”



Ngụy Tử Phó vội vàng gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ cầu xin ông nội tôi giúp anh ấy!”



Nhậm Uyển Doanh cảm thấy yên tâm hơn, sau đó rảo bước đuổi theo hướng mà Diệp Thiên vừa rời đi.



“Diệp Thiên!"



Diệp Thiên đi ung dung trên đường, định men theo con đường để tới quán bar, tối nay cậu còn phải đi làm. Bỗng nhiên phía sau có tiếng hô vang lên.



“Cái cô gái này, sao mà còn đuổi theo không biết?”



Cậu tò mò quay lại nhìn. Nhậm Uyển Doanh lúc này đã chạy tới trước mặt cậu, thở hổn hển, mồ hôi lã chã.



“Anh…anh đừng chạy lung tung, mau cùng tôi tới nhà họ Ngụy!”



Cô gái vừa nói vừa kéo Diệp Thiên.



“Cô đi theo làm gì?”



Biểu cảm của Diệp Thiên hết sức kỳ lạ.



“Sao tôi không thể đi theo? Anh giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận Ức Trần, nhà họ Nhiếp và họ Cận sẽ không tha cho anh đâu, còn không đi tìm sự giúp đỡ từ nhà họ Ngụy thì anh không đi nổi đâu!”



Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ kiên định.



“Vừa rồi anh nói tôi không hiểu anh, đúng là tôi không hiểu anh nhưng dù trước đây anh như thế nào và anh là người ra sao thì Nhậm Uyển Doanh tôi vẫn thích anh, hơn nữa thích tới mức không thể dứt ra được nữa!”



“Tôi mặc kệ những thứ khác, tôi chỉ biết là quan tâm tới anh, tôi không muốn anh vì chuyện này mà rơi vào nguy hiểm, tôi chỉ muốn tìm mọi cách để có thể cứu được anh!”



“Đi, mau cùng tôi tới nhà họ Ngụy!”



Nhậm Uyển Doanh lần đầu tiên quyết tâm như vậy. Cô ta lôi Diệp Thiên tới bên lề đường và bắt xe.



Đôi mắt Diệp Thiên lấp láy. Cậu cảm thấy ngạc nhiên và cứ để cho Nhậm Uyển Doanh kéo cậu vào trong chiếc xe taxi.



Trên xe, cậu bỗng có cảm giác hết sức kỳ lạ. Cô gái như Nhậm Uyển Doanh, lần đầu tiên cậu gặp.
Dù đã tận mắt chứng kiến cậu giết chết hai người nhưng cô gái vẫn không hề cảm thấy sợ hãi, dù biết rằng thứ mà mình đối diện là một người máu lạnh thì cô vẫn không hề kiêng dè mà theo đuổi, sự quyết liệt đó khiến cậu thấy cảm động.



Nhìn Nhậm Uyển Doanh siết chặt nắm đấm, Diệp Thiên cười khổ. Giờ thì cậu bắt đầu cảm thấy hoang mang, không biết phải đối diện như thế nào.




Cậu cũng thật sự không ngờ, tới Cảng Đảo làm một sinh viên bình thường, một người đi làm thuê mà lại gặp một cô gái như vậy.



Chiếc taxi còn chưa đi tới nhà họ Ngụy thì lúc này tại nhà họ Nhiếp và nhà họ Cận, nỗi tức giận đã bao trùm từ trên xuống dưới.



Nhiếp Hoa – gia chủ nhà họ Nhiếp quỳ trước đại sảnh, mặt đầy căm hận nhìn Cận Lãnh Hàn



“Ông Cận, tên khốn giết chết con trai tôi, chúng tôi đã gia nhập vào thương hội Cận Môn rồi, đã là thành viên của nhà họ Cận, mong ông thay tôi làm chủ!”




Đôi mắt Cận Hàn Lãnh âm sầm, sát ý trỗi dậy, ông ta giống như Nhiếp Hoa đều đau đớn khi mất đi con trai, mối thù này sao có thể bỏ qua được chứ?



Ông ta còn chưa lên tiếng thì một bóng hình cao lớn đã bước vào.



“Hừ, một tên học võ tới từ Đại Lục mà lại giết chết đệ tử của tôi sao, đúng là chán sống”



“Nhiếp Hoa, không cần nói nhiều, đi, tôi cùng ông tới nhà họ Ngụy đòi lại công bằng cho con trai ông, cũng là để cho hung thủ giết chết đệ tử của tôi phải trả giá!”



Nhiếp Hoa quay đầu lại, cảm thấy vô cùng vui mừng, người lên tiếng chính là Vi Lạc.



Người có thực lực tuyệt thế đáng sợ này chịu ra tay thì xem ra Diệp Thiên dù có ba đầu sáu tay cũng sẽ chết chắc.







Diệp Thiên dựa vào ghế, hai tay gác sau đầu.



“Mau lên, chúng ta hãy đi tìm Ngụy Tử Phó, cậu ấy sẽ nhờ ông cậu ấy giúp anh!”.



Xe taxi đến trước nhà họ Ngụy, Nhậm Uyển Doanh không rời tay khỏi Diệp Thiên, sốt ruột kéo cậu vào biệt thự.



Diệp Thiên cảm thấy bất lực, khi người phụ nữ này kiên cường thì đúng là không thể ứng phó.



“Cậu Phó, xin cậu mau giúp anh ấy đi, hãy nhờ ông cậu giúp anh ấy!”.



Ngụy Tử Phó và Uông Lạc Đan đang ngồi ở trang viên của nhà họ Ngụy, Ngụy Hải và Ngụy Duệ cũng ở đây. Nhậm Uyển Doanh và Diệp Thiên vừa tới nơi, cô ta đã nài xin Ngụy Tử Phó.



Ngụy Tử Phó trịnh trọng gật đầu, nhìn sang Diệp Thiên: “Anh Thiên, anh yên tâm, tôi đã nói với ông nội rồi. Ông ấy nói chuyện này để ông ấy xử lý, bảo đảm anh bình an vô sự!”.



Diệp Thiên cười thầm trong bụng, chỉ đành phối hợp gật đầu.



Ngụy Phó biết rõ thân phận của cậu hơn ai hết, đương nhiên ông ta biết cậu giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận Ức Trần, không ai có thể làm gì được cậu.



“Anh Thiên, anh đợi ở đây đợi đã nhé, ông nội nói lát nữa ông ấy sẽ ra mặt!”.

1647160719821.png

Người đến chính là ngôi sao nổi tiếng Kỷ Nhược Tuyết. Cô ấy mỉm cười, khẽ giọng hỏi: “Nghe nói anh ấy đã giết cậu hai nhà họ Nhiếp và Cận Ức Trần của nhà họ Cận sao?”.



Nhậm Uyển Doanh gật đầu, không che giấu vẻ lo lắng trong mắt.




Nhìn biểu cảm của Nhậm Uyển Doanh, Kỷ Nhược Tuyết nở nụ cười trấn an.



“Cô đang lo cho anh ấy à? Cô thích anh ấy sao?”.



Nhậm Uyển Doanh sững sờ, mặt đỏ lên, nhưng vẫn dũng cảm gật đầu.



Kỷ Nhược Tuyết vỗ nhẹ lên vai Nhậm Uyển Doanh, lắc đầu: “Cô đừng lo lắng quá, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, năng lực của anh ấy vượt xa sức tưởng tượng của cô”.




Nhậm Uyển Doanh hoang mang. Kỷ Nhược Tuyết nói một cách nghiêm túc, không giống giả, nhưng cô ta lại không tưởng tượng được, ai có thể động vào cậu hai nhà họ Nhiếp và người thừa kế của nhà họ Cận mà vẫn bình yên vô sự?



Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Kỷ Nhược Tuyết giống như biết rất rõ những chuyện trước kia của Diệp Thiên.



Cô ta còn chưa kịp hỏi kĩ càng, bên ngoài biệt thự nhà họ Ngụy lại vang lên một trận xáo động, ngay sau đó có tiếng người ngã xuống đất kêu la thảm thiết.



Đám người Ngụy Hải và Ngụy Duệ đều đứng cả dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ra bên ngoài trang viên. Đúng lúc đó, Ngụy Phó dáng người đĩnh đạc cũng xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn ra xa phía trước.



Bên ngoài trang viên, một người mặc áo đen, trên gương mặt cương nghị ẩn chứa sát ý. Mỗi một bước chân của ông ta lại khiến áp lực của mọi người lớn thêm vài phần. Sau lưng ông ta, gia chủ nhà họ Nhiếp là Nhiếp Hoa dẫn một nhóm vệ sĩ tay sai đi theo.



Ngụy Phó hơi khựng lại, hạ giọng nói: “Người bảo hộ nhà họ Cận, Vi Lạc?”.



Đương nhiên ông ta nhận ra người đàn ông áo đen, đây chính là người bảo hộ của nhà họ Cận, vô cùng có uy quyền ở Cảng Đảo, danh tiếng nổi bật nhất, thực lực mạnh nhất Cảng Đảo chỉ sau ông tổ nhà họ Cận và gia chủ Cận Lãnh Hàn. Vai vế ông ta rất cao, tu vi rất mạnh, mấy chục năm trước đã đạt tới cảnh giới siêu phàm.



Vi Lạc dẫn người vào trong trang viên, Ngụy Phó lập tức chắp tay hành lễ.



“Vi tiền bối, không biết ông đột nhiên đến nhà họ Ngụy chúng tôi là có việc gì?”.



Ánh mắt Vi Lạc rất lạnh nhạt, chỉ hờ hững liếc nhìn Ngụy Phó. Vị thần bảo hộ của nhà họ Ngụy ở trong mắt ông ta cứ như sâu kiến vậy.



“Ngụy Phó, bớt nhiều lời với tôi, tôi đến đây để tìm cháu ông Ngụy Tử Phó, cậu ta có quan hệ với hung thủ giết đồ đệ tôi. Đồ đệ của tôi bị giết, cậu ta không thoát khỏi liên quan, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta!”.



Nhiếp Hoa ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng ánh mắt căm phẫn lại khiến người ta run sợ. Hôm nay, ông ta đi theo Vi Lạc đến đây là để trả mối thù giết con.



“Hóa ra tiền bối đến đây vì chuyện này!”.



Ngụy Phó gật đầu, nói tiếp: “Tôi cũng vừa mới được biết chuyện đồ đệ ông, tôi rất lấy làm tiếc!”.



“Nhưng chuyện này không liên quan đến nhà họ Ngụy chúng tôi. Ông tìm đến nhà họ Ngụy có phải là tìm sai đối tượng rồi không?”.



Nếu là ngày thường, Ngụy Phó nói chuyện với Vi Lạc chắc chắn sẽ rất nhũn nhặn, nhưng hôm nay ông ta lại tràn đầy tự tin, không kiêu không nịnh, tất cả là bởi Diệp Thiên còn ngồi phía sau.


Cảm nhận được thái độ cứng rắn của Ngụy Phó, ánh mắt Vi Lạc trở nên tối sầm.
“Ngụy Phó, tôi biết nhà họ Ngụy các ông đã móc nối quan hệ với Diệp Lăng Thiên, nhưng ông tổ nhà họ Cận chúng tôi đã đích thân ra lệnh, nhà họ Cận và nhà họ Ngụy như nước với lửa, quyết không bỏ qua. Bây giờ tôi không dám động vào nhà họ Ngụy các ông, nhưng chuyện này liên quan đến cháu trai của ông. Ông chỉ cần giao cháu trai của ông ra đây, tôi hỏi cậu ta vài câu là được. Tôi chỉ tìm hung thủ, không liên lụy đến người khác!”.



Ngụy Phó nghe vậy, sắc mặt ung dung, khẽ lắc đầu.



“Vi tiền bối, ông thật sự muốn tìm hung thủ sao?”.




Vi Lạc cất giọng lạnh nhạt, chỉ thốt ra bốn chữ: “Giết người đền mạng!”.



Lần này, Ngụy Phó không mở miệng thoái thác nữa. Ông ta cười nhạt, giọng điệu có vẻ chế nhạo.



“Vi tiền bối, nếu ông đã cố chấp muốn tìm hung thủ, vậy tôi cũng đành phối hợp. Bây giờ, hung thủ giết đồ đệ của ông đang ở chỗ tôi!”.



Ông ta nói xong thì bước sang một bên, để Vi Lạc vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng của Diệp Thiên.




Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người ở đây đều bàng hoàng.



“Ông nội!”.



Ngụy Tử Phó kinh ngạc kêu lên. Cậu ta thực sự không hiểu, mình đã thỏa thuận với ông nội để ông giúp Diệp Thiên thoát thân, nhưng bây giờ Ngụy Phó lại làm Diệp Thiên bại lộ hẳn.



Nhậm Uyển Doanh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vô cùng tức giận. Cô ta cho rằng nhà họ Ngụy nuốt lời, hại Diệp Thiên.



Vi Lạc nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Thiên, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc, dường như ông ta đã nhìn thấy bóng lưng này ở đâu đó.



Đúng lúc đó, Diệp Thiên bỗng quay đầu lại, lạnh nhạt lên tiếng.



“Sao nào, ông muốn giết tôi ư?”.



Lúc cậu xoay người lại, Nhậm Uyển Doanh cảm giác như thế giới đổ sụp, trước mắt một mảnh tối tăm. Cô ta cho rằng Diệp Thiên xong đời rồi, có mọc cánh cũng khó thoát.



Ngụy Tử Phó vô cùng hối hận, thầm mắng mình vô dụng, đáng ra không nên để Diệp Thiên đến nhà họ Ngụy.



“Kẻ độc ác, chính cậu đã giết con trai tôi? Tôi phải bắt cậu lấy mạng đền mạng!”.



Nhiếp Hoa nhìn thấy kẻ thù ở trước mắt, lập tức không kiên nhẫn được nữa, tức giận hét lên.



Ông ta quay sang Vi Lạc, sốt ruột nói: “Vi tiền bối, mong ông hãy ra tay trừng trị kẻ độc ác này, báo thù cho con trai tôi và đồ đệ ông!”.



Ông ta kích động cầu xin, nhưng lại phát hiện Vi Lạc không có phản ứng gì. Ông ta ngẩng đầu nhìn, trên mặt Vi Lạc chứa đầy nỗi sợ hãi, giống như nhìn thấy sự vật đáng sợ nhất trên đời, vội vàng lùi về sau.



“Vi tiền bối?”.



Nhiếp Hoa lại gọi một tiếng, Vi Lạc vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt sợ hãi, cơ thể run rẩy kịch liệt.



“Cậu… Cậu là… Diệp Lăng Thiên?”.



Cuối cùng, một tiếng hô kinh hoàng vang vọng khắp trang viên. Vi Lạc hết sức sợ hãi, khí thế trước kia đều không còn thấy đâu.



Ngoài Kỷ Nhược Tuyết và Ngụy Phó ra, những người khác đều hoang mang, không hiểu vì sao Vi Lạc lại sợ đến vậy, còn gọi Diệp Thiên là Diệp Lăng Thiên.

1647160733057.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK