Khai thần, chính là bắt đầu sức mạnh tinh thần, bước này coi như dần dần bước chân vào ngưỡng cửa của người tu luyện sức mạnh tinh thần.
Còn Quy thần, chính là để sức mạnh tinh thần trở nên thuần khiết, tích tụ và nuôi dưỡng đến trạng thái sung mãn, thần chí kiên cố ổn định, có thể điều khiển một chút sức mạnh tinh thần hỗ trợ thể xác.
Đến cảnh giới Phá thần, tức là sức mạnh tinh thần đã phá vỡ trở ngại, chính thức có thể bộc phát ra ngoài, tấn công kẻ dịch, sát thương vô hình.
Tụ thần là thăng hoa của cảnh giới Phá thần, thể hiện sức mạnh tinh thần đã thuần khiết, trong một ý niệm có thể dời núi lấp biển.
Còn Xuất khiếu, cũng chính là linh hồn xuất khiếu, có thể khiến linh hồn thoát khỏi thể xác, tự do hoạt động, đây là cảnh giới mạnh nhất của một người tu luyện sức mạnh tinh thần, huyền diệu khó giải thích.
Còn có cảnh giới cao hơn không thì Diệp Thiên chưa biết.
Hiện giờ, tu vi sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên đã đạt đến Quy thần, muốn tiến thêm một bước, cần phải có sự hỗ trợ tương duyên nhất định.
“Xem ra, muốn bước vào cảnh giới Phá thần, cần phải ra ngoài kia xem sao!”.
Trong phòng học, Diệp Thiên đặt tay lên cằm suy tư.
Khi cậu vẫn đang xuất thần thì tiếng chuông tan học vang lên, báo hiệu giờ học đã kết thúc.
“Diệp Thiên, cổng trường mới mở một quán bi da, còn có người chơi cùng cực kỳ siêu, nghe nói phải là người có thân phận mới được vào, có tiền chưa chắc đã vào được, cậu là cậu ấm nhà họ Diệp, hôm nay dẫn bọn tôi đi một chuyến được không?”.
Ba người Tề Văn Long và Lí Phong mấy hôm không thấy Diệp Thiên, vừa tan học đã lập tức xúm lại, vẻ rất mong chờ.
“Quán bi da? Bây giờ đến cả bi da cũng làm cao thế à?”.
Lúc mới biết cậu là anh trai ruột của Diệp Tinh, là cậu ấm nhà họ Diệp, ba người Tề Văn Long hơi có phần xa cách với cậu, nhưng thời gian trôi đi, quan hệ của bốn người lại như trước, không còn khoảng cách.
Nghĩ đến hôm nay Hoa Lộng Ảnh vừa hay có việc về nhà họ Hoa, không ở trường, cậu liền gật đầu.
“Được, qua đó xem sao!”.
Thấy Diệp Thiên đồng ý, ba người Tề Văn Long hò reo, ba chân bốn cẳng kéo Diệp Thiên ra khỏi lớp.
Quán bi da mà Tề Văn Long nói nằm trên tầng năm của trung tâm thương mại trong trường đại học, mới mở chưa đến một tuần, nhưng thu hút rất nhiều sinh viên của đại học Thủ đô đến.
Vừa bước vào tầng một, Diệp Thiên đã thấy rất nhiều sinh viên trẻ đi thang máy lên, người đông như kiến, từ cuộc hội thoại của bọn họ có thể dễ dàng nghe ra, bọn họ đều đang đi lên quán bi da tầng năm.
“Quán bi da này không phải chỉ người có thân phận mới được vào sao? Tại sao lại làm ăn phát đạt thế?”.
Diệp Thiên thấy lạ hỏi.
Tề Văn Long thõng tay, bất lực nói.
“Hết cách, ai bảo người ta mạnh tay, thuê cả cái tầng năm mở quán bi da!”.
“Không biết tại sao quán bi da này chỉ có một số con cháu đại gia và bạn bè mới có tư cách vào, cứ thế, những sinh viên vào trong đó liền được coi là thượng lưu, lòng hư vinh thì ai mà chẳng có, mỗi sinh viên ra vào chỗ này, người ta cũng sẽ xem trọng hơn, nên đã tạo ra cục diện này đấy!”.
Diệp Thiên nghe vậy, lập tức lắc đầu, cảm thấy vô vị.
Bốn người đợi thang máy cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng lên được tầng năm.
Trước cửa quán bi da, có bốn bảo vệ mặc đồ đen, hơn nữa còn thiết bị quét, nhìn có vẻ rất nghiêm ngặt.
Diệp Thiên đang chuẩn bị lên tiếng, Tề Văn Long đã chủ động bước lên, xuất trình một tấm thẻ kiểu như thẻ thành viên VIP, mấy tên bảo vệ đứng thành hình vuông, nhân viên cũng chủ động mở cho họ một bàn.
Diệp Thiên thấy vậy, vô cùng bất ngờ, Tề Văn Long nói cái gì mà cấp bậc không đủ nên nhờ cậu đến đều là nói láo, Tề Văn Long thân là cậu ấm Trung Hải, sao cấp bậc lại không đủ chứ?
Tề Văn Long cố ý nói như vậy, chẳng qua là vì muốn lừa cậu đi cùng bọn họ thôi.
“Đây là cấp bậc không đủ mà cậu nói với tôi hả?”.
Bị Diệp Thiên phát giác, Tề Văn Long ngại ngùng lắc đầu, chủ động kéo Diệp Thiên: “Diệp Thiên, tôi chỉ là muốn gọi cậu đến chơi cùng bọn tôi thôi mà, dù sao cũng đến rồi, chơi vài trận nhé?”.
Diệp Thiên ngán ngẩm lắc đầu, tay cầm một cây gậy bi da lên.
Quán bi da này đúng là trang hoàng rất xa hoa, đèn chùm thủy tinh, tranh nổi tiếng, biểu ngữ khắc thủy tinh, cái gì cũng có.
Mỗi một bàn ở đây, khu vực xung quanh đều chiếm đến mấy chục mét vuông, mỗi một khu vực đều được ngăn cách bằng một hàng cây nhỏ.
Bàn ở đây được chia làm ba loại, không thu phí theo giờ, mà tính tiền theo ngày, bàn phổ thông nhất thì một ngày năm nghìn tệ, bàn cao cấp nhất phí một ngày lên đến năm vạn.
Mặc dù thu phí đắt, nhưng phục vụ nữ ở đó thì ai ai cũng trang điểm xinh đẹp, ăn mặc sexy, xung quanh mỗi bàn còn có rất nhiều bàn rượu nhỏ, để cho khách của các bàn nghỉ ngơi giải trí, uống rượu, ăn uống, đồ ăn vặt đắt tiền đều được cung ứng, phục vụ chu đáo, cũng đáng được coi là thiên đường hưởng thụ.
Ba người Tề Văn Long, Lí Phong, Vương Triều Hải rõ ràng đã từng đến đây mấy lần, đều quen chỗ quen người, thậm chí đến cả Lí Phong chất phác cũng bắt đầu học cách tán tỉnh phục vụ.
Diệp Thiên chơi với Tề Văn Long một ván, cậu cố tình nhường, thua Tề Văn Long một quả, khiến cậu ta cười không ngậm được mồm.
Diệp Thiên cầm một cốc cappuchino, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên, một mùi hương rất quen thuộc đã thu hút sự chú ý của cậu.
Cậu quay đầu lại, nhìn về phía bàn bi da sang trọng nhất ở đây.
Ở bên đó, một bóng hình yểu điệu xinh đẹp đang đứng nói chuyện gì đó với một người phụ nữ xinh xắn thuần khiết, ánh mắt của các nam nhân xung quanh đều tập trung về phía cô ta.
Chính là Tiếu Văn Nguyệt đã lâu không liên lạc!