Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng mà bọn họ tưởng tượng vẫn chưa xảy ra thì bỗng nghe thấy âm thanh nặng nề vang lên, mọi người lấy dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bóng dáng mặc đồ thể thao, không biết là từ khi nào mà đã lơ lửng trên đầu bọn họ, chặn lại luồng sức mạnh khủng khiếp kia.



Quỷ Vương Đoạt Phách ở vị trí cao hàng mấy chục mét đã bị đánh bật lùi khi tung ra đòn tấn công vừa rồi.




“Diệp Thiên sao?”



Bóng hình người thanh niên mặc đồ thể thao đứng thẳng người, đặt một tay sau lưng. Âu Hạo Thần sau khi nhìn rõ thì suýt nữa hồn bay phách tán.



Người đứng trong không trung đó chính là Diệp Thiên sao?”



Từ Hải, Vương Hiên hóa đá. Vương Viện Viện, Đỗ Giai Giai, Lục Điềm Hi thì đơ mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.




Những giáo viên còn lại cũng há mồm trợn mắt.



Học sinh của họ - Diệp Thiên, đàn anh kính mến của bọn họ - Diệp Thiên lại đang đạp không trung, lại còn đẩy lùi được ma đầu Quỷ Vương Đoạt Phách bằng một quyền nữa.



Không ít người cố gắng dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm, vì dù sao thì Diệp Thiên nổi tiếng ở Tam Trung nhưng đối với các bạn họ sinh mà nói thành tựu mà cậu đạt được cũng về cùng một phương diện như bọn họ, đều là học sinh, đều là người trẻ nên chắc là không có gì chênh lệch nhiều.



Nhưng giờ đây, khi Diệp Thiên đứng giữa không trung và giao đấu với Quỷ Vương Tương Tây đáng sợ trong khí thế ầm ầm và vững vàng như đất trời thì thật sự khiến họ không dám tin và không thể chấp nhận được.



“Đàn anh Diệp Thiên lại…”



Vương Viện Viên run rẩy đôi tay ngọc ngà, nửa câu sau không thể nói nên lời. Còn Lục Điềm Hi thì đã đơ người, trong mắt chỉ còn hiện lên dáng hình với chiếc áo bay bay.



“Hóa ra đây mới thực sự là cậu ấy sao?”



Đỗ Giai Giai nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên, càng lúc càng thất thần. Khi Diệp Thiên xuất hiện đỡ đòn tấn công giúp họ thì cuối cùng cô ta cũng đã hiểu ra tại sao Diệp Thiên lại có thể tung hoành khắp thủ đô, khiến các đại gia tộc phải khiếp sợ như vậy.



Thế nhưng Diệp Thiên càng mạnh thì cô ta càng cảm thấy hụt hẫng, thất vọng vì vốn mục đích của cô ta là muốn trở thành bạn của Diệp Thiên hoặc là tiến gần hơn tới cậu.



Trên không trung, đôi mắt Diệp Thiên lạnh lùng nhìn về phía Vương Quỷ Tương Tây.



Vương Quỷ Đoạt Phách bị đánh bật lại hang chục mét, đôi mắt dao động mãnh liệt, một tên nhóc đột nhiên hiện ra tấn công bằng một quyền mà có thể khiến ông ta bị đánh lùi lại sao.



Quỷ Vương Phệ Nhật cũng thất sắc, sắc mặt đanh lại.



“Rốt cuộc cậu là ai?”



Quỷ Vương Đoạt Phách cảm thấy cánh tay hơi tê dại, ông ta để cánh tay phải vừa đỡ đòn của Diệp Thiên ra phía sau, trầm giọng hỏi.



Diệp Thiên không hề trả lời, thứ đáp lại ông ta chỉ là một bàn tay dài và trắng.



1646379522686.png

Diệp Thiên không chỉ không thèm trả lời câu hỏi của bọn họ mà còn tiến lên tấn công liên tiếp.



Ông ta vô cùng tức giận, khói đen tập trung trong bàn tay trái, bàn tay khô héo bỗng trở nên đen xì như mực và ấn vào không gian.



“Rầm!”




Bàn tay này giáng xuống va chạm với bàn tay màu lam. Cả hai tiếp xúc chưa tới vài giây. Ánh sáng lam đột nhiên xuất hiện khiến cho bàn tay kia bắt đầu nứt vỡ và hóa thành vô số mảnh chân nguyên bay rợp trời .



Bàn tay màu lam vẫn chưa dừng lại, dồn toàn lực giống như dời non lấp biển và tấn công về phía Quỷ Vương Đoạt Phách.



“Thằng nhóc này, chân nguyên mạnh quá!”



Quỷ Vương Đoạt Phách vô cùng kinh ngạc, trong đầu nảy lên một suy nghĩ. Lúc này đối diện với Diệp Thiên, ông ta giống như đang đối diện với Long Hoàng năm đó. Đúng vào thời kỳ đỉnh cao như Long Hoàng khiến ông ta dấy lên sự sợ hãi.




Thế nhưng lúc này ông ta không kịp nghĩ ngợi nhiều. Bàn tay màu lam đang giáng xuống, ông ta đành phải đạp chân, cơ thể to lớn với chân nguyên được rót vào trong và đáp từ trên trời xuống.



“Ầm!”



Hai chân ông ta với khí màu đen bao quanh giống như mũi nhọn đoạt mạng giẫm mạnh lên hình bàn tay màu lam kia, cuối cùng thì bàn tay màu lam cũng nứt ra.



Mặc dù là như vậy nhưng điều khiến thầy trò đứng bên dưới càng kinh ngạc hơn đó là Diệp Thiên chỉ xuất có một chiêu mà Quỷ Vương Đoạt Phách đã bị đánh lùi cả mười mét, xuất chiêu thứ hai thì kẻ tiếp theo gánh trọn, điều này đã đủ để làm rõ ai mạnh ai yếu.



“Đàn anh Diệp Thiên còn mạnh hơn cả ma đầu đó nữa!”



Vương Viện Viện đứng ngây ra.



Còn Lục Điềm Hi thì múa máy với vẻ hào hứng.



“Đàn anh Diệp Thiên cố lên!”



Cùng với tiếng hô của cô gái, học sinh trường Tam Trung cũng dẫn hoàn hồn sau cơn kích động và đồng loạt hô lên.



“Đàn anh Diệp Thiên, cố lên, xử lý hai tên khốn đó đi!”



“Đàn anh Diệp Thiên, anh nhất định sẽ thắng!”



“Đàn anh Diệp Thiên, hãy bảo vệ Tam Trung!”



Từng tiếng hô vang lên tạo thành một làn sóng âm thanh cuồn cuộn trong không gian.



Nghe thấy những âm thanh đó, Vương Quỷ Đoạt Phách co đồng tử.



“Cậu là học sinh của trường học này?”



Lần này, cuối cùng Diệp Thiên cũng lên tiếng.



Cậu xua tay, mỉm cười: “Bên dưới phần lớn đều là thầy cô và đàn em của tôi, ông thấy sao?”



Quỷ Vương Đoạt Phách và Quỷ Vương Phệ Nhất đều tái mặt, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.



Hôm nay bọn họ tìm tới Lư Chính Vũ để báo thù nên mới tới Tam Trung. Nhưng giờ đây, một học sinh của Tam Trung lại trở thanh mối đại họa của bọn họ, khiến cho tình hình thay đổi chóng mặt. Bọn họ chỉ cảm thấy như ông trời đang trêu đùa họ vậy.



Từ khi nào mà Hoa Hạ lại có thanh niên yêu nghiệt tới mức này chứ?”



“Hiệu trưởng Lư nói hai người kém may mắn quá, tôi cũng thấy đồng tình!”



“Hôm nay vừa hay là buổi lễ kỷ niệm của Tam Trung, tôi cũng quay về trường và đúng lúc này thì các người cũng tới tìm hiệu trưởng Lư để báo thù!”


“Bất luận nhìn từ góc độ nào thì các người cũng đều không có cơ hội thắng!”
Hai Quỷ Vương siết chặt nắm đấm, đôi mắt trở nên âm sầm vô cùng.



Hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt và đều nhận được suy nghĩ từ đối phương.



Mặc dù Diệp Thiên chỉ xuất có một chiêu nhưng sức mạnh mà cậu thể hiện thì đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của họ, nhất là Quỷ Vương Đoạt Phách, khi ông ta giao đấu với Diệp Thiên thì đã có thể cảm nhận được sự thâm sâu khó lường của cậu.




Vô tình gây sự với địch thủ như vậy bọn họ không sợ nhưng giờ mục tiêu của họ là tìm Lư Chính Vũ áo thù, tự dưng lòi ra một tên Diệp Thiên thì đúng là có thêm rắc rối.



“Người thanh niên, chúng tôi không biết cậu là ai, nhưng hai huynh đệ chúng tôi lần này tới là để đòi lại nợ máu năm xưa với Lư Chính Vũ chứ không hề có ý hại bất kỳ ai của trường Tam Trung!”



“Hà tất cậu phải xen vào?”



Ông ta thu hồi khí tức, cố gắng đè nén sát ý đối với Diệp Thiên.




“Cậu còn trẻ mà đã tu thành vương cấp, tương lai tiền đồ vô lượng, giao đấu giữa các vương cấp khó tránh khỏi gây tổn thương cho nhau, tôi và cậu không hề có lý do gì để quyết đấu cả!”



“Mục tiêu của chúng tôi là Lư Chính Vũ, thầy trò của trường Tam Trung chúng tôi sẽ không làm tổn thương ai cả, cậu cũng đừng xen vào mối thù giữa chúng tôi, thế nào?”



Bọn họ không hề sợ Diệp Thiên, nhưng lúc này ra tay với cậu thì họ sẽ bị tổn hao nhiều sức lực. Bọn họ chỉ muốn giải quyết Lư Chính Vũ, sau đó tìm cơ hội tính sổ với Diệp Thiên sau.



Diệp Thiên nghe thấy vậy thì lắc đầu.



“Tôi không hề xen vào ân oán giữa các người, tôi ra tay với các ông chỉ là vì một thử nghiệm!”



“Thử nghiệm? Thử nghiệm gì”, hai quỷ vương tái mặt, cảm thấy khó hiểu.



Diệp Thiên nâng tay lên, năm ngón tay dài và trắng khẽ xoay, cậu nhếch miệng cười.



“Tôi muốn dùng hai người để thí nghiệm một chút…”



“Cho lĩnh vực của tôi!”







“Lĩnh vực sao?”



Quỷ Vương Tương Tây đanh mặt.



“Lẽ nào cậu mới vừa bước vào vương cấp không lâu?”



Họ biến sắc, nhìn Diệp Thiên chăm chăm.



Vương cấp đều thường chuẩn bị trước lĩnh vực thì mới được gọi là vương cấp và cái gọi là lĩnh vực cũng chính là mục tiêu mang tính quyết định cho một vương cấp.



Một vị vương cấp, khi giao đấu, chưa chắc sẽ thi triển lĩnh vực của mình, tuy nhiên bất kỳ vương cấp nào cũng đều sở hữu lĩnh vực của mình cả.



Nghe khẩu khí của Diệp Thiên thì có vẻ như cậu muốn sử dụng hai người bọn họ để thử nghiệm cho lĩnh vực của mình. Điều này có nghĩa là trước đó Diệp Thiên chưa từng thi triển bao giờ và chứng tỏ Diệp Thiên là một vương cấp mới.



Nhưng sao có thể như vậy được chứ. Nếu như Diệp Thiên là một người mới gia nhập vương cấp, mới tu thành lĩnh vực thì sao có thể sở hữu được sức mạnh có thể địch nổi với một vương cấp đã tồn tại hàng trăm năm như bọn họ?



Bất kể là sức phá hủy hay là độ tinh thuần của chân nguyên thì Diệp Thiên đều không giống như một vương cấp mới, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy nghi ngờ.


Diệp Thiên khẽ mỉm cười, đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ. Tính ra đúng là tu vi hiện tại của cậu vẫn chưa đạt tới vương cấp. Mặc dù cậu có thể địch lại phần lớn những người thuộc cảnh giới vương cấp khác nhưng cậu chưa bao giờ thể hiện lĩnh vực của mình, hay nói cách khác cậu vẫn chưa sở hữu lĩnh vực của mình.
Thế nhưng từ lần đầu tiên va chạm với vương cấp cho tới sau này khi đấu nhau với vô số vương cấp hàng trăm năm khác và đến hôm nay khi quan sát cuộc chiến giữa Lưu Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây thì cuối cùng cậu đã có sự cảm ngộ đặc biệt sâu sắc về lĩnh vực của mình.



Lúc này, cậu một chọi hai, bên dưới còn có rất nhiều thầy cô và học sinh. Nếu như không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ bị Quỷ Vương Tương Tây tìm được cơ hội và bắt người làm con tim để uy hiếp cậu.




Quỷ Vương Tương Tây định làm hại cậu là điều khó càng thêm khó, nhưng hàng nghìn thầy trò trường Tam Trung ở dưới kia, muốn họ bị thương thì dễ như trở bàn tay, dù Diệp Thiên có cẩn thận thế nào thì việc bảo vệ những người kia còn nguyên vẹn cũng là điều mà cậu không dám chắc.



Vì vậy những gì Diệp Thiên cần làm bây giờ chính là đánh nhanh thắng nhanh và vừa hay lĩnh vực mà cậu mới cảm ngộ có thể sử dụng được.



“Lĩnh vực này, tôi chưa từng thi triển trước mặt người khác. Hôm nay lấy mạng của các người ra làm quà chúc mừng cho sự ra đời của nó!”



Diệp Thiên đạp chân trong không gian, đôi mắt ánh lên ngọn lửa.




“Cậu nói cái gì?”



Vương Quỷ Đoạt Hồn và Vương Quỷ Phệ Nhật tỏ ra tức giận, luồng sang trên người bùng phát. Bọn họ đã đứng gộp vào một chỗ, rõ ràng là đang chuẩn bị cùng ra tay.



Mặc dù bọn họ không biết lĩnh vực của Diệp Thiên là gì nhưng lúc này bản năng nói cho bọn họ biết rằng nguy hiểm đang cận kề.



Người thanh niên trước mặt đáng sợ hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.



Rất nhiều thầy trò bên dưới nhìn thấy Diệp Thiên thì đều hô lên đầy vui mừng.



Trước đó Quỷ Vương Tương Tây và Lư Chính Vũ ra tay, từ đầu tới cuối chỉ có Quỷ Vương Đoạt Phách và Lư Chính Vũ đấu nhau, còn Quỷ Vương Phệ Nhật thì đứng bên cạnh quan sát.



Còn lúc này, Diệp Thiên khi mới chỉ xuất có hai chiêu mà đã khiến cả hai Quỷ Vương phải sát cánh chống lại. Rõ ràng Diệp Thiên đã trấn nhiếp bọn họ và khả năng trấn nhiếp này mạnh hơn của Lư Chính Vũ rất nhiều.



Bọn họ khó có thể tưởng tượng được, đàn anh trước đó từng làm mưa làm gió ở Tam Trung nhưng rồi biết mất không để lại dấu vết gì giờ đây lại có khả năng đáng sợ như vậy.



“Vụt!”



Ánh mắt Diệp Thiên thản nhiên, ngọn lửa hiện ra trong mắt càng lúc càng bùng cháy và từ lòng bàn tay tạo ra hai lưỡi lửa lớn.



Sau đó cậu dùng một tay chộp lấy, ngọn lửa dài chục mét kéo dài trong tay cậu, rồi từ mười mét dài thanh hai mươi mét, đến ba mươi mét và cuối cùng là dài tới gần năm mươi mét.



Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách nhìn ngọn lửa hừng hực trong tay Diệp Thiên thì không dám tiến lên. Bọn họ cảm nhận được, mỗi một ngọn lửa đều chứa đựng sức hủy diệt khủng khiếp, chỉ cần bị chạm phải một chút thôi là có thể trở thành phiền phức cực lớn.



“Sao không ra tay thế?”



Diệp Thiên không nhanh không chậm cứ thế kéo dài ngọn lửa và không quên quay qua nói với hai người kia.



“Đồ chán sống!”



Quỷ Vương Đoạt Phách một lần nữa cảm thấy mất kiên nhẫn bèn giơ bàn tay lên. Năm ngón tay tạo ra năm luồng gió lao về phía Diệp Thiên.



Năm luồng gió này mỗi luồng đều dài hàng mét, xuyên qua không khí chỉ nghe thấy tiếng vù vù và lao tới trước Diệp Thiên.

1646379543180.png

“Cái gì?”



Quỷ Vương Đoạt Phách và Quỷ Vương Phệ Nhật đều khựng người. Chiêu thức đó của bọn họ được gọi là Diệt Hồn Chỉ, với lực mạnh nhất nằm ở ngón tay giữa, bốn ngón còn lại yếu hơn. Vừa rồi năm ngon tay phát lực, uy lực còn mạnh hơn cả Hắc Ma Thủ mà khi nãy bọn họ thi triển nữa.



Vậy mà khi tiếp xúc với ngọn lửa kia thì chỉ tạo ra được một làn sóng sau đó biến mất dạng, giống như đã bị nuốt gọn vào trong vậy. Bọn họ tự hỏi, chuyện như vậy, cho dù có là thời đại của vương cấp hàng trăm năm trước thì họ cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.




Bên dưới, Lư Chính Vũ chắp tay sau lưng, tỏ vẻ cảm thán.



“Diệp Lăng Thiên, chưa tới 20 tuổi, tung hoành khắp thế giới, đến cả Hợp Chúng Quốc cũng đều chịu sự kiểm soát của cậu ta, đúng là tiếng như lời đồn!”



Ông ta tự hỏi, đến cả mình mà tiếp chiêu Diệt Hồn Chỉ thì cũng gặp khó khăn, phải dùng toàn lực chứ không thể nào dễ dàng như Diệp Thiên đã thể hiện được.



Buổi trưa hôm nay, ông ta nhận được tin tức từ một vãn bối nói rằng Diệp Lăng Thiên đã tới Lư Thành, sẽ tham gia cuộc đấu giá vào tối mai của họ. Ông ta cảm thấy rất hiếu kỳ về Diệp Thiên nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi tới mức này.




Giờ đầy chỉ dựa vào điểm này thôi thì ông ta có thể khẳng định ban đầu mình đã thực sự đánh giá thấp Diệp Thiên rồi.



“Đúng là hậu sinh khả úy!”



Ông ta khẽ lắc đầu, giọng điệu chứa đựng sự bất lực của năm tháng.



Trên không trung, Diệp Thiên dùng ngọn lửa đỡ Diệt Hồn Chỉ nhưng rõ ràng là biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần. Ngọn lửa trong tay cậu khẽ rung lên giống như cậu đang suy nghi điều gì đó.



Thấy phản ứng của Diệp Thiên, hai Quỷ Vương nhìn nhau, sau đó nhìn về hai lưỡi lửa trước mặt Diệp Thiên và cuối cùng cũng hiểu ra.



“Ha ha!”



Quỷ Vương Phệ Nhật bật cười.



“Tôi còn tưởng là lĩnh vực gì khủng khiếp lắm, hóa ra đến cả ngưỡng cửa của lĩnh vực còn chưa đạt được, chỉ là làm càn mà thôi, là một tay mơ mà thôi!”



Bọn họ là những vương cấp tồn tại từ hàng trăm năm trước, tu vi tuyệt đỉnh nên đương nhiên nhận ra lĩnh vực mà Diệp Thiên thi triển chưa hoàn chỉnh, thậm chí là còn chưa đạt được một phần tư của lĩnh vực.



Một lĩnh vực chưa hoàn chỉnh không những không có khả năng sát thương mạnh mà thậm chí còn có khả năng bị kẻ địch lợi dụng kẽ hở tấn công vào điểm yếu của nó.



“Giờ thì tôi đã cảm thấy tin tưởng hơn vào việc cậu vẫn chưa đạt tới vương cấp rồi!”



“Quỷ Vương Đoạt Phách cười lạnh lùng. Trước đó ông ta và Quỷ Vương Phệ Nhật còn lo lắng và kiêng dè Diệp Thiên, sợ Diệp Thiên sẽ thi triển linh vực vựơt sức tưởng tượng của bọn họ. Giờ xem ra bọn họ không cần lo lắng nữa rồi.



Có thể chân nguyên của Diệp Thiên đủ để cân bằng với bọn họ, khó phân cao thấp nhưng một khi Diệp Thiên có một lĩnh vực chưa hoàn chỉnh thì có thể nó đã bị rơi vào thế hạ phong so với bọn họ rồi.



Bọn họ thấy, đối phó với một Diệp Thiên không sở hữu lĩnh vực thì có thể nói chỉ cần đánh sụp bằng một chiêu mà thôi.



Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm, vẫn chỉ chau chặt mày giống như đang chìm đắm trong một hoàn cảnh khó khăn nào đó, không thoát ra được. Cậu không thể nào cảm nhận được mọi thứ xung quanh.



Phía dưới, Lư Chính Vũ có thể cảm nhận được sự khác thường của Diệp Thiên bèn co đồng tử và thầm nhủ không hay.



“Hỏng rồi, là Ma Chướng!”







“Là Ma Chướng!”


Lư Chính Vũ tỏ ra kinh ngạc và cảm thấy hỏng bét.
Mỗi một cao thủ vương cấp đều phải có lĩnh vực thuộc về mình mới có thể là thật sự bước vào cảnh giới vương cấp.



Sau khi lĩnh ngộ được lĩnh vực thuộc về mình thì những điều cần làm là khai triển lĩnh vực đó. Tuy nhiên lần đầu khai triển thì mỗi một vị vương cấp sẽ gặp phải những vấn đề không giống nhau gọi là Ma Chướng!”




Cái gọi là Ma Chướng chính là tâm ma gặp phải khi thi triển lĩnh vực.



Lĩnh vực là sức mạnh thuộc về huyền học và cũng chỉ có những thiên tài võ thuật tuyệt giỏi mới có thể đạt tới. Mỗi một vị vương cấp đều có sự tự tin của riêng mình thì mới có thể thử triển khai lĩnh vực được.



Tuy nhiên cảm ngộ là cảm ngộ còn việc thực sự có triển khai được thành công hay không thì khó như lên trời bởi vì việc triển khai cần sự cảm ngộ, tập trung cùng với ý chí kiên cường, ngoài ra còn cần cả sự từng trải và sự thử nghiệm tương xứng nữa.




Một trăm phần trăm vương cấp trong lần thử nghiệm triển khai đầu tiên đều thất bại. Chính vì vậy mà khiến tất cả các vương cấp rơi vào tâm ma và nảy sinh sự nghi ngờ đối với chính mình.



Thiết nghĩ, một người miệt mài học ngày đêm, trên tường thiên văn, dưới tường địa lý mà khi đi thi đến cả nét viết đơn giản nhất cũng không viết gia được, không lấy nổi một điểm thì có phải là người đó sẽ nảy sinh sự nghi ngờ đối với kiến thức của chính mình hay không?



Bất kỳ vương cấp nào muốn tạo ra được lĩnh vực cũng đều cần chiến thắng tâm ma – cái gọi là Chướng Ma của mình.



Vương cấp trong lịch sử, dù là Long Hoàng mạnh nhất trong ba trăm năm lịch sử thì cũng sau cí·n lần thất bại, đến lần thứ mười mới chiến thắng được tâm ma và tạo ra được lĩnh vực của riêng mình.



Long Hoàng là thiên tài à·ng đầu mà còn như thế thì những vương cấp khác, không thất bại trên dưới trăm lần thì căn bản không thể nào có được lĩnh vực của riêng mình.



Diệp Thiên của hiện tại, lần đầu tiên triển khai lĩnh vực của bản thân. Trong lịch sử, người mà có thể triển khai thành công ngay lần đầu tiên thì không có một ai cả.



Còn bây giờ, Diệp Thiên triển khai lần đầu đã thất bại và rơi và tâm ma.



Tình huống này đầu óc sẽ trở nên hỗn độn, căn bản không hề có cảm giác với thế giới bên ngoài. Mọi thứ xung quanh, cậu cũng không biết đến, cứ thế chìm vào mớ hỗn độn của chính mình.



Năm xưa, khi Long Hoàng đối diện với tâm ma thì ông ta ở ngay bên cạnh cùng với đại sư Trí Đức và cũng phải nỗ lực lắm mới có thể miễn cưỡng đánh thức được Long Hoàng khỏi tâm ma và hồi phục lại ý thức.



Thế nhưng bây giờ, vào đúng lúc như thế này mà Diệp Thiên lại chìm vào Ma Chướng, nếu như muốn đánh thức Diệp Thiên thì là chuyện không thể.



“Diệp Thiên bị làm sao vậy?”



Lí Tinh Tinh cũng nhận ra điều kỳ lạ, Diệp Thiên của hiện tại đang chìm vào im lặng giống như bị mất đi sinh khí vậy.



Tiếu Văn Nguyệt lo lắng, lần đầu tiên cô ấy thấy Diệp Thiên trong trạng thái như thế này, mặc dù cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô ấy có thể khẳng định Diệp Thiên đang ở trong một tình huống cực kỳ đặc biệt.



“Ha ha, cậu nhóc, đúng là không biết tự lượng sức mình!”



Nhìn Diệp Thiên đứng ngây ra với vẻ thất thần cũng ngọn lửa trong tay, Quỷ Vương Tương Tây bật cường điên cuồng.



“Tự cho mình là thiên phú kinh người nên hỗn xược, làm loạn phải không?”


“Vương cấp làm gì có chuyện đơn giản như cậu nghĩ, muốn trở thành vương cấp, triển khai được lĩnh vực mà không đột phá được Ma Chướng thì cả đời này chỉ có thể trở thành vương cấp hão mà thôi!”


“Hôm nay, hai huynh đệ chúng tôi sẽ cho cậu một bài học đau đớn để cậu khắc ghi cả đời!”



Quỷ Vương Đoạt Phách cười kỳ dị, năm ngón tay trở nên vặn vẹo và hóa thanh móng vuốt, mỗi một ngón đều có móng vô cùng sắc bén với ánh sáng loang loáng.




“Tôi sẽ rút võ mạch của cậu để cậu mất đi tu vi, trở thành một con người bình thường!”



Vừa dứt lời, ông ta đạp chân xuống đất cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện, một cơn gió dữ nổi lên, lao thẳng về phía Diệp Thiên.



“Đồ khốn, dừng tay!”



Lư Chính Vũ thấy vậy thì co đồng tử, hét lên và định lao lên thay Diệp Thiên đỡ đòn tấn công.




Nhưng lúc này Diệp Thiên căn bản không hề có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, cậu giống như người thực vật vậy. Quỷ Vương Đoạt Phách ra tay với Diệp Thiên thì lúc này cậu chẳng khác gì một cái bia đỡ đạn chịu đòn.



“Soạt!”



Thời gian trì hoãn vừa rồi đã giúp Lư Chính Vũ hồi phục được chân nguyên, cơ thể ông ta bạo phát, cả hội trường rúng động và một luồng sáng phóng vọt lên.



“Vừa rồi chưa kịp giao đấu, giờ thì tôi sẽ chơi cùng các người!”



Luồng sáng sắp lao vào giữa Quỷ Vương Đoạt Phách nhưng đến giữa chừng thì một luồng ánh sáng đen lao tới, một chưởng ấn đè xuống.



Lư Chính Vũ khựng người, giơ tay lên đỡ lại đòn của đối phương.



Cả hai người đạp chân trong không trung và đồng thời bật lùi về phía sau. Tay của Lưu Chính Vũ bị luồng khí đen bao quanh. Ông ta trầm mặt.



Quỷ Vương Phệ Nhật đặt một tay sau lưng cười khinh miệt.



“Không hay rồi!”



Lư Chính Vũ lập tức phản ứng lại và nhìn về phía Diệp Thiên.



Lúc này luồng khí màu đen trong tay Quỷ Vương Đoạt Phách đã đến gần phía Diệp Thiên và chộp lấy vùng bụng của cậu.



Lư Chính Vũ trợn trơn mắt, nhưng lúc này ông ta đứng cách xa hàng chục mét, phía trước còn có Quỷ Vương Phệ Nhật cản đường nên không kịp ngăn chặn nữa.



“Chết đi!”



Đôi mắt Quỷ Vương Đoạt Phách ánh lên sát ý, chân nguyên trỗi dậy, đầu ngón tay giống như con dao nhọn quét về vung bụng của Diệp Thiên.



“Á!”



Vô số tiếng hét ở phía dưới vang lên. Tên quái nhân này cực kỳ mạnh, Diệp Thiên đang bị bàn tay đó quét tới thì chẳng phải là sẽ rách bụng và chết ngay tại chỗ hay sao?



Khoành khắc này, đến cả Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh – những người vô cùng tin tưởng Diệp Thiên cũng siết chặt nắm đấm và kêu lên.



“Rầm!”



Móng vuốt của Quỷ Vương Đoạt Phách quét tới, nhưng cảnh tượng máu chảy thịt rơi vẫn không hề xuất hiện, ngược lại giữa ông ta và Diệp Thiên xuất hiện đốm lửa như pháo hoa nổ khắp xung quanh.


“Cái gì?”
Quỷ Vương Đoạt Phách tái mặt, cảm thấy kinh ngạc. Vừa rồi khi ông ta quét qua thì không hề cảm nhận được là đang tiếp xúc với da thịt mà ngược lại giống như vừa chạm vào sắt thép không gỉ vậy.



Ông ta đanh mắt, áo ở khu vực vùng bụng của Diệp Thiên đã rách nhưng phần da thịt không hề xuất hiện vết máu, chỉ để lộ ra từng cơ thịt vô cùng rắn chắc với bốn vết rạch màu trắng nhưng không hề nhìn thấy miệng vết thương.



Cảnh tượng đó khiến cho Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Phệ Nhật ở gần đó cũng sững sờ.




“Tên nhóc này, thân xác mạnh quá, cho dù có là những kẻ luyện võ và bước vào vương cấp thì e rằng cũng không thể nào sở hữu một cơ thể như vậy được. Lẽ nào đây là Thần Ma Chi Khu sao?”



Quỷ Vương Đoạt Phách đanh mặt, một lúc sau, ông ta bỗng bừng tỉnh.



“Hừ, dù là Thần Ma Chi Khu thì đã làm sao. Có thể ngăn được một lần, hai lần chứ làm sao có thể ngăn được hàng trăm, hàng vạn lần?”




Ông tay chặp tay lại tạo thanh một mũi dao nhọn sắc bén.



“Hắc Ma Phệ Tâm, cắt đứt!”



Bàn tay ông ta giống như một món binh khí sắc bén, sáng loáng đến ngay cả một chiếc lông bay qua cũng bị đứt làm hai.



Ông ta dùng chiêu này mà có thể chém được một chiếc xe Benz làm hai.



Và lần này mục tiêu của ông ta chính là cổ họng của Diệp Thiên.



“Vụt!”



Trong không trung, luồng ánh sáng lạnh lẽo lao tới. Tay của ông ta chỉ còn cách Diệp Thiên có nửa thước, nhưng dường như đến đây thì tay ông ta bị dừng lại, không thể tiến gần thêm một chút nào nữa.



Bởi vì một bàn tay trắng dài đã chộp lấy cổ tay của ông ta.



“Hả?”



Quỷ Vương Đoạt Phách đanh mắt, một ánh nhìn vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc đang nhìn chăm chăm về phía ông ta.



Diệp Thiên đã tỉnh rồi.



“Mặc dù hơi chậm trễ nhưng xem ra khá thuận lợi!”



Diệp Thiên phát lực bàn tay, một luồng sức mạnh cực lớn đẩy lùi Quỷ Vương Đoạt Phách ra phía sau hàng chục mét.



Sau đó, ngọn lửa bên tay trái của cậu tạo thành một mồi lửa nhỏ và được cậu ném lên không trung.



“Rầm!”



Mồi lửa nổ ra trên đỉnh đầu cách cậu tầm 30 mét và tạo thành vô số ánh sáng rực rỡ, bắn ra bốn phía kéo theo vô số dải lửa dài ngoằn ngheo rồi tạo thành một quả cầu lửa bao trùm lên cả bốn người họ trong không gian.



“Đây là…”



Quỷ Vương Đoạt Phách và Quỷ Vương Phệ Nhật kinh hãi, cảm nhận được nhiệt độ đáng sợ xung quanh với vẻ mặt hoảng loạn.
1646379570169.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK