Hoàng Đình Hiên là phòng suite lớn nhất và trang trí hoa lệ nhất tại khách sạn Hạo Nguyên, một phòng đã chiếm hết nửa diện tích lầu bảy, thiết kế và trang trí bên trong đều mang phong cách hoàng cung, là phòng tốn nhiều tiền tài và cũng là nơi thu được nhiều tiền nhất của khách sạn Hạo Nguyên.
Bình thường, khách sạn Hạo Nguyên sẽ cử ra hơn mười nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp dọn dẹp, duy trì trạng thái sạch sẽ tuyệt đối, nhưng từ khi khách sạn Hạo Nguyên thiết kế ra Hoàng Đình Hiên đến nay vẫn chưa có ai dùng đến, bởi vì Hoàng Đình Hiên không bao giờ mở cửa cho người ngoài.
Nhưng hôm nay, Hoàng Đình Hiên sớm đã có người vào, mà Diệp Thiên cũng đã đến trước cửa Hoàng Đình Hiên.
“Diệp đế vương, mời cậu vào, cụ cố đang ở đình bát giác bên trong, tôi không dám quấy rầy mọi người, tôi đi trước đây!”
Vị tổng giám đốc của khách sạn Hạo Nguyên - Lư Phương Húc này đang khom lưng cúi đầu, làm ra tư thế mời với Diệp Thiên, sau đó cung kính lui đến thang máy, từ đầu đến cuối không hề bước vào Hoàng Đình Hiên một bước, tựa như đây là nơi vô cùng cao quý.
Diệp Thiên vừa vào bên trong, Lư Chính Vũ mặc trang phục thời Đường đã đi đến.
“Diệp đế vương đến, lão đây lại không đón tiếp từ xa!”
Ông ta ôm quyền làm lễ với Diệp Thiên, giọng điệu hoàn toàn là ngang hàng nhau, không hề làm cao.
Diệp Thiên cũng chắp tay trả lễ như vậy, khẽ cười nói: “Ông Lư nói quá rồi, tính ra thì ông là hiệu trưởng nổi danh của Tam Trung, còn tôi chỉ là một học sinh bình thường, ông là trưởng bối, không cần khách khí như vậy!”
“Ha ha!”, Lư Chính Vũ cười lớn thành tiếng: “Nếu Đế Vương Bất Bại uy chấn thiên hạ mà được xem là học sinh phổ thông, thì trên thế giới này còn có học sinh ưu tú sao?”
Ông ta bước một bước sang bên cạnh, đưa tay ra với Diệp Thiên.
“Diệp Đế vương, mời, có vài ông bạn cũ đã đến rồi, đúng lúc cũng có thể giới thiệu cho cậu làm quen!”
Diệp Thiên biết rõ trong lòng, nhưng vẫn không có biểu hiện gì, đi dọc hành lang dài trong gian phòng.
Hai người đi thẳng một đường, xuyên qua hành lang, lúc này Diệp Thiên mới phát hiện ra, phía sau Hoàng Đình Hiên được trang hoàng lộng lẫy còn có nhiều hơn nữa.
Sau hành lang dài, có một khu vườn rộng lớn, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu sáng hoa cỏ cây cối trong long viên loá mắt, dạt dào sức sống, một chòi nghỉ bát giác, bắt ngang chính giữa lâm viên mang phong cách cổ xưa, giống như Định Hải Thần Châm, mang theo khí thế hùng hồn khó giấu.
Ở đây có thể gọi là một khu hoa viên trên không.
“Thiết kế này cũng khá thú vị, tôi nghĩ hẳn là do ông Lư nghĩ ra?”
Diệp Thiên quay sang Lư Chính Vũ, khẽ cười nói.
Cũng chỉ có vương cấp trăm năm như Lư Chính Vũ, tràn đầy phong thái người tri thức mới có thể nghĩ ra được thiết kế độc đáo này.
“Ha ha, có được một câu khẳng định của Diệp đế vương, cũng không uổng phí lão đây hao tốn nhiều tâm tư!”
“Mời!”
Lư Chính Vũ không phủ nhận, ông ta nâng một tay, hoa đỗ quyên cao cấp mọc thành hàng phía trước chợt tách ra từ chính giữa, một lối đi hiện ra, đi thẳng đến chòi nghỉ bát giác.
Chòi nghỉ hình bát giác chiếm diện tích khoảng chừng một trăm mét vuông, không lớn không nhỏ nhưng ở ngay chính giữa lại có một cái bàn bát tiên làm bằng đá. Cái bàn đập vào mắt người vừa bước vào, trên bàn có đủ bộ trà, có hơi nước lượn lờ, hương trà bay theo làn gió.
Bốn hướng của bàn bát tiên đều có từng người ngồi một góc, ai ai cũng mặc áo chùng cổ phong, khí thế nổi bật, người lớn tuổi nhất trông khoảng bảy mươi, cũng giống với Lư Chính Vũ, mà tuổi nhỏ nhất thoạt nhìn thì chỉ có ba bốn mươi tuổi, chính trực trung niên.
Ngay khi hoa đỗ quyên mở ra, bốn người cũng đồng loạt quay đầu nhìn, ánh mắt khác nhau, nhưng toàn bộ đều nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ liếc nhìn qua bốn người, vẻ mặt không thay đổi, bước một bước đầu tiên về phía trước.
“Vù!”
Một luồng sóng dao động mịt mờ truyền đến từ mặt đất, sàn nhà trên lối đi hoa đỗ quyên nứt ra từng tấc một, bùn đất sôi sục, cuộn trào về phía Diệp Thiên.
Lư Chính Vũ cảm ứng được, nhưng ông ta lại không tỏ vẻ gì, để mặc Diệp Thiên tiếp tục đi lên.
Diệp Thiên không dừng bước, giống như không hề quan tâm đến sức mạnh phía trước đang đến gần, bùn đất sôi sục, khi sắp đến gần bàn chân cậu, cậu lại bước ra một bước, đúng lúc lại giẫm vào ngay chính giữa ám kình dưới đất.
“Vù!”
Một làn gió nhẹ từ dưới chân thổi lên, toàn bộ mây mưa đều ngừng lại, mặc dù bùn đen phía trước dao động, mặt đất sôi sục, nhưng giày Diệp Thiên vẫn như cũ không hề có chút bụi, ngay cả một chút bùn cũng không có.
Mà trong lúc đó, Diệp Thiên đã tiến lên trước năm bước, cách chòi nghỉ mát còn mười lăm bước nữa.
Bốn người trong chòi nghỉ, ông lão râu trắng lớn tuổi nhất, ánh mắt dao động có chút kinh ngạc.
Ám kình vừa nãy đương nhiên là do ông ta làm, hôm nay Lư Chính Vũ mời bốn người bọn họ cùng đến Hoàng Đình Hiên, còn nói muốn dẫn một người bạn đến, đương nhiên bọn họ rất hiếu kỳ, rốt cuộc ngoài bốn bọn họ ra còn có ai có đủ tư cách ngồi cùng bốn người bọn họ.
Nhìn thấy Diệp Thiên, bọn họ đương nhiên lại có ý định thăm dò, nếu ngay có một cửa mà Diệp Thiên cũng không qua, thì rõ ràng căn bản không xứng ngồi chung với bọn họ, nhưng phản ứng của Diệp Thiên lại vô cùng bất ngờ.
Ám kình ông ta làm ra, chẳng những bị Diệp Thiên nhẹ nhàng hòa giải, mà bùn đất bay tán loạn cũng không dính vào giày trắng của Diệp thiên, trận giao phong âm thầm này rõ ràng Diệp Thiên còn trên một bậc.
Ba người còn lại ánh mắt cũng ngạc nhiên, lúc trước bởi vì ngoại hình non nớt của Diệp Thiên mà có lòng khinh thường, cũng đã bớt kiêu ngạo.
“Vương cấp trăm năm trước, quả nhiên tác phong làm việc không giống người thường, con đường đón khách này, xin lĩnh giáo!”
Diệp Thiên nhìn bốn người họ, vẻ mặt cười như không cười, lập tức đi về phía chòi nghỉ mát.
Ba người còn lại không còn ai tiếp tục ra tay thăm dò, chỉ nhìn Diệp Thiên tiến lên, ngồi xuống một bên bàn bát giác.
“Ha ha!”, Lư Chính Vũ tiến lên, ngồi vào vị trí chủ toạ.
“Tôi đã nói với các ông rồi, Diệp Lăng Thiên chính là bá chủ chân chính trăm năm sau, lúc trước các ông không tin, bây giờ thì thế nào?”
Ông lão râu tóc bạc trắng kia nghe vậy, chủ động chắp tay ôm quyền với Diệp Thiên, một ông lão áo xanh khác, trước ngực hiện ra một hình bát quái cũng chắp tay với Diệp Thiên, còn có một người trung niên để râu, khớp xương ngón tay thô to hơn người thường, nắm đấm thấp thoáng hình vuốt hổ cũng thi lễ.
“Diệp Lăng Thiên?”
“Chính là cậu, đã phế tu vi đồ nhi của tôi?”
Một câu này của ông ta, khiến sắc mặt mọi người trong chòi bát giác đều thay đổi, ngay cả vị trí chủ nhà là Lư Chính Vũ mà ánh mắt cũng trầm xuống, vẻ mặt bất ngờ.
Diệp Thiên cầm chén trà, khẽ nhấp một ngụm, vẻ mặt không hề dao động.
“Nếu đồ nhi mà ông nói là kẻ vụng về đã dùng thủ đoạn thôi miên để cướp nguyên âm người khác để tự mình tu luyện kia thì đúng là do tôi làm!”
Diệp Thiên thản nhiên đáp lời, bốn người xung quanh ai ai vẻ mặt cũng thay đổi, còn người đàn ông trung niên khi nghe lời chất vấn của Diệp Thiên, vẻ mặt hoàn toàn u ám.
“Diệp Lăng Thiên, được lắm, rất oai phong!”
Ông ta đứng dậy, một trận cuồng phong đột nhiên thổi đến khu vườn, thổi bay tất thảy cỏ cây, chòi nghỉ bát giác cũng bị ảnh hưởng nghiêng ngả.
Ông ta nhìn thẳng Diệp Thiên, ánh mắt tràn ngập sát ý.
“Cậu có biết, phế đồ nhi tôi thì hậu quả thế nào khaông?”
“Cậu có biết, phế đồ nhi tôi có hậu quả gì không?”
Người đàn ông trung niên vươn người đứng dậy, ngay khi ông ta đứng dậy, cuồng phong xung quanh cuộn trào, trời quang trên đầu đột nhiên cũng thay đổi, bởi vì chân nguyên mạnh mẽ mà không khí cũng chấn động, xuất hiện từng vết nứt.
Bầu không khí hài hoà bên đầu thoáng chốc trở nên nặng nề, những người khác ai ai cũng biến sắc, ngoại trừ Lư Chính Vũ thì vẻ mặt ba người còn lại đều cười đùa, bộ dạng như xem kịch.
Bốn người bọn họ, quan hệ cũng không tính là gần gũi, nhưng đã quen biết hơn trăm năm cũng xem như quan hệ lâu năm, bọn họ biết rõ tính khí của người đàn ông trung niên này.
Người này là thuộc dạng che chở người thân, dù là đệ tử, người trong tông môn, bạn bè, bất kỳ người nào nếu gây xích mích với người của ông ta, thì ông ta không màng đúng sai đều trừng phạt đối phương nặng nề.
Diệp Thiên là võ giả trẻ tuổi, tu vi đỉnh cao, có thể ngồi cùng hàng với bọn họ, nhưng ngồi cùng hàng không có nghĩa là có thể có địa vị ngang nhau hay thậm chí đánh thắng được bọn họ.
Bọn họ bởi vì Lư Chính Vũ tiến cử nên hôm nay mới ngồi cùng với Diệp Thiên, nhưng dù sao Diệp Thiên cũng là vãn bối sinh sau, trong lòng bọn họ cũng khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo cậy già lên mặt.
Mà Diệp Thiên, tuy đến nơi chắp tay đáp lễ bọn họ, nhưng mọi người ai cũng có thể cảm nhận được Diệp Thiên vô cùng cao ngạo, rõ ràng chưa từng để tâm đến bọn họ. Bây giờ người đàn ông trung niên đứng ra kiếm chuyện với Diệp Thiên, đương nhiên bọn họ vui vẻ hóng chuyện rồi.
Có người dập tắt nhuệ khí của Diệp Thiên đương nhiên là một chuyện tốt, bọn họ cũng rất muốn để Diệp Thiên biết vương cấp trăm năm là thế nào.
Diệp Thiên ngồi thẳng bất động, trong tay vẫn còn cầm chén trà, cậu nhẹ nhàng uống một ngụm, lúc này mới khẽ cười thành tiếng.
“Hậu quả mà ông nói, quả thực tôi không biết!”
“Dùng loại thủ đoạn hạ đẳng thôi miên tinh thần như vậy để đoạt lấy nguyên âm người khác, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến tôi, nhưng thật trùng hợp, anh ta lại dùng nó trước mặt tôi!”
“Tôi chỉ là phế bỏ tu vi của anh ta, đã xem như hạ thủ lưu tình rồi!”
“Hạ thủ lưu tình?”. Người đàn ông trung niên nheo mắt, lập tức cười lạnh ra tiếng: “Phế tu vi cậu ta, xem như hạ thủ lưu tình, nếu không hạ thủ lưu tình thì có phải cậu sẽ giết cậu ta rồi không?”
Đối mặt với câu hỏi của người đàn ông trung niên, Diệp Thiên không hề phủ nhận, lạnh nhạt gật đầu.
“Không sai!”
Lời này của cậu lập tức khiến bốn người còn lại trong sân đều giật mình.
Người đàn ông trung niên là bao che nhất, nhưng ông ta cũng biết cân nhắc thiệt hơn, đệ tử môn hạ ông ta trên trăm người, ưu tú ngang nhau cũng có không dưới mười người, một đệ tử bị thưởng, tuy ông ta tức giận nhưng muốn khiến ông kết thù chuốc oán với một cao thủ vương cấp vì chuyện này thì không thể nào.
Hiện tại ông ta nhắc đến chuyện này, cũng chỉ là vì muốn lấy thể diện, nếu Diệp Thiên xin lỗi ông ta trước mặt mọi người thì ông ta sẽ nói hai câu xã giao, rồi cho qua, cũng không thật sự nắm lấy không buông, nhưng thái độ Diệp Thiên lúc này hoàn toàn không cho ông ta bậc thang bước xuống.
Ánh mắt người đàn ông trung niên thể hiện kinh ngạc, ông ta cũng không ngờ Diệp Thiên lại trả lời như vậy.
Diệp Thiên chẳng những không xin lỗi, mà còn không hề cho ông ta mặt mũi, trước mặt bốn vị vương cấp trăm năm, đây hoàn toàn khiêu khích trắng trợn.
Một cảm giác mới lạ khiến trong lòng ông ta sôi sục, chuyện như vậy đã trăm năm nay ông ta chưa từng gặp.
Người đàn ông trung niên mặc đồ tím, đường nét trên người thấp thoáng, ông ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm, giọng nói bỗng chốc nghiêm nghị.
“Tiểu bối thật ngông cuồng, tôi thấy cậu còn trẻ tuổi non nớt, đạt tới tu vi vương cấp cũng không dễ, lại nể mặt lão Lư, vốn nghĩ cậu có thể dâng trà tạ lỗi thì sẽ bỏ qua chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, cậu muốn thỉnh giáo tài nghệ “Bích Ba Yên Khách” của tôi rồi sao?”
Vẻ mặt Diệp Thiên không đổi, uống cạn trà xanh, khẽ lắc đầu.
“Để tôi dâng trà tạ lỗi, Diệp Lăng Thiên tôi từ khi sinh ra không hề có thói quen này!”
“Tu vi đồ nhi của ông là do tôi phế, ông không cần phải nể mặt ai cả, muốn làm gì thì cứ dứt khoát đi!”
Cậu vung tay, thái độ rõ ràng.
Ngoài Lư Chính Vũ, ba vị vương giả trăm năm còn lại ánh mắt chợt tàn khốc, vãn bối đời sau Diệp Thiên này, thái độ quả thực quá ngông cuồng, khiến đệ tử người khác bị thương thì thôi vậy, lại còn bày ra bộ dạng ông có thể làm khó tôi, khiến bọn họ bất mãn trong lòng.
“Thú vị đấy, hơn trăm năm nay, tôi đã gặp vô số vãn vối, nhưng dám nói với tôi như vậy thì cậu là người đầu tiên!”
Ánh mắt Bích Ba Yên Khách bừng lên sát ý, bên hông chợt loé lên ánh sáng đen, một chiếc tẩu thuốc cũ đầy dấu vết tang thương xuất hiện chỗ vết thương cũ của ông ta.
Đây là vũ khí thành danh của ông ta, tuy vẻ ngoài không đẹp nhưng so với hơn chín mươi phần trăm thần binh và đao kiếm trên thế giới này, nó không hề kém hơn, mặc dù ông ta thoạt nhìn như người đàn ông trung niên, thực ra đã hai trăm ba mươi bốn tuổi rồi, tẩu thuốc này đã bầu bạn với ông ta những năm sáu mươi tuổi, ông ta dùng để giết địch lâm trận, đến nay đã một trăm bảy mươi năm, cảnh giới siêu phàm chết trong tay ông ta nhiều vô số, thậm chí ngay cả vương cấp, cũng có ba người ngã xuống trong tay ông ta.
Từ trăm năm trước khi trận chiến vương cấp khép lại, quy ước vương cấp được ký kết, cái tẩu thuốc nhuộm đẫm máu này cũng đã tĩnh mịch hơn trăm năm, đến bây giờ, cuối cùng cũng được ông ta nắm lấy trong tay.
“Tẩu Bích Ba?”
Những người khác, khi nhìn thấy binh khí này vẻ mặt đều thay đổi, rõ ràng cũng đã nghe đến uy danh ông ta, thậm chí trong đó còn có người đã từng giao đấu chính diện với ông ta, biết rõ lợi hại thế nào.
“Cậu phế đệ tử tôi, hôm nay dù tôi không giết cậu cũng phải khiến cậu bị thương nặng!”