Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu có phấn đấu mấy chục năm cũng không bằng một câu nói của tôi, cậu tin không?”.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, nhìn thẳng vào Âu Hạo Thần, câu nói của cậu khiến mọi người trong lớp đều sững sờ.

Âu Hạo Thần bây giờ có thể nói là đã bước vào thời kỳ hoàng kim của bản thân, tiền đồ xán lạn, sau này rất có thể sẽ trở thành một trong những người thanh công nhất của Hoa Hạ, còn Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là một truyền kỳ lỗi thời, cho dù Diệp Thiên muốn phân cao thấp với Âu Hạo Thần một lần nữa, cũng phải chờ một năm sau thậm chí còn lâu hơn.

Nhưng Diệp Thiên lại nói, Âu Hạo Thần có phấn đấu mấy chục năm cũng không bằng một câu nói của cậu, đây đúng là khoác lác thực sự.

Âu Hạo Thần mấy chục năm sau có thể đã trở thành một doanh nhân lớn, hoặc là nhân vật quyền lực quan trọng của quốc gia, người như vậy còn không bằng một câu nói của Diệp Thiên? Trừ khi Diệp Thiên là người đứng đầu một đất nước nào đó, hoặc là người giàu nhất thế giới thì may ra còn có thể.

Nhưng Diệp Thiên chỉ là một học sinh từ quê lên đây, liệu có thể làm được điều đó không?

Mọi người đều lắc đầu coi thường.

“Được, Diệp Thiên, cậu nói sao thì là vậy, hôm nay họp lớp, mọi người đều là vì vui vẻ thôi, chúng ta uống tiếp nào!”.

Âu Hạo Thần căn bản không cho vào tai, lời nói của Diệp Thiên thì cậu ta hoàn toàn coi như một câu chuyện cười.

Khi cậu ta trở thành trạng nguyên của tỉnh, ánh mắt cậu ta đã bắt đầu chú ý đến những học sinh xuất sắc trên toàn quốc, đó mới là đối thủ thực sự của cậu ta, còn Diệp Thiên, người từng thắng cậu ta một lần, đã sớm không còn được cậu ta coi trọng nữa.

Câu nói vừa rồi của Diệp Thiên, cậu ta cũng chỉ coi như Diệp Thiên tức quá nên cố tình nói khoác lên thôi.

Những người còn lại cũng đều thầm lắc đầu, cảm thấy Diệp Thiên vô cùng giống như một thằng hề, bản thân đã lép vế như vậy rồi còn già mồm cãi, cố tình muốn để bản thân được nổi bật.

Bọn họ làm sao mà biết được Diệp Thiên ngồi cùng bàn ăn với bọn họ chính là nhân vật tuyệt đỉnh hiếm có của Hoa Hạ chứ?

“Diệp Thiên, chúng ta đi thôi, buổi họp lớp này đúng là vô vị!”.

Bành Lượng quan tâm đến “cảm xúc” của Diệp Thiên, thế là vỗ vai Diệp Thiên định cùng rời đi.

“Vội gì chứ?”, Diệp Thiên cười nhẹ thành tiếng: “Còn chưa ăn no mà, ngồi tiếp đi!”.

Thấy Diệp Thiên nhất quyết như vậy, Bành Lượng cũng lấy làm lạ, nhưng vẫn nhẫn nhịn ngồi xuống.

Quãng thời gian sau đó, Diệp Thiên và Bành Lượng, cả Ngụy Thi Thi nữa đều trở thành nhân vật ngoài rìa, còn các bạn khác trong lớp đều dồn sự chú ý lên Âu Hạo Thần, không ngừng mời rượu, Âu Hạo Thần vui mừng uống hết, rót ly nào hết ly đấy, có thể nói vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau, cánh cửa phòng ăn đột nhiên có người đẩy ra.

Một thanh niên mặc vest đi giày da bước vào, trên tay cầm ly rượu giơ lên về phía tất cả mọi người.

“Các bạn, tôi là Tiết Lâm, là giám đốc của khách sạn này, đến đây để mời mọi người một ly!”.

Người thanh niên đeo kính gọng vàng, dáng vẻ lịch sự, gật đầu cười với mọi người.

Các bạn trong lớp đều vô cùng ngạc nhiên,vốn dĩ với thân phận và địa vị của bọn họ, được đến ăn uống ở khách sạn Lăng Thiên này đã phải nhờ đến Âu Hạo Thần mới được, bây giờ giám đốc khách sạn lại đích thân đến mời rượu, ai cũng cảm thấy vô cùng vinh dự, nên đều đứng dậy nâng ly.

Đây là khách sạn của Tập đoàn Lăng Thiên, được giữ chức vụ giám đốc ở đây, thì người này chắc chắn có một cái tầm rất khủng.

Với thực lực của Tập đoàn Lăng Thiên, người nào chỉ cần liên quan đến Tập đoàn Lăng Thiên thì có ai là nhân vật tầm thường đâu.

Hôm nay được gặp Tiết Lâm, cho dù không quen nhưng cũng coi như có duyên gặp mặt, sau này biết đâu lại có chuyện gì nhờ được người ta, cho nên tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn.

Âu Hạo Thần đứng dậy, nói với giọng rất nghĩa khí: “Các bạn, đây là anh họ tôi, mấy hôm trước vừa nhận chức giám đốc của khách sạn Lăng Thiên này, trước đó quên không giới thiệu với mọi người, là lỗi của tôi!”.

“Nào, chúng ta cùng uống một ly nhé?”.

Mọi người đều hưởng ứng, chỉ có Diệp Thiên là không phản ứng gì, cũng không đứng dậy, cứ như thể không hề chú ý đến Tiết Lâm vậy.

Bành Lượng vốn cũng định mặc kệ, nhưng Ngụy Thi Thi lại kéo tay cậu ta, cậu ta đành miễn cưỡng đứng dậy.

Tiết Lâm uống với mọi người một ly, rồi nói: “Được rồi, mọi người đều ngồi xuống đi!”.

Tất cả mọi người đều ngồi xuống, anh ta đưa mắt nhìn một lượt, sau đó nhìn thấy Diệp Thiên thì hai mắt anh ta nheo lại.

Vừa rồi cả phòng ăn gần 60 người, ai cũng đều đứng lên chào, riêng Diệp Thiên lại không hề đứng lên, nên anh ta đã chú ý rồi.

“Cậu bạn này, không biết cậu tên gì nhỉ?”.

Anh ta cười mà như không, lên tiếng hỏi.

“Diệp Thiên!”.

Diệp Thiên không cả thèm nhìn anh ta, chỉ chăm chú gắp thức ăn, gần như vị giám đốc khách sạn Lăng Thiên được các bạn cùng lớp vô cùng kính nể này, lại không có chút tư cách nào để cậu phải chú ý vậy.

“Ồ? Cậu là Diệp Thiên?”.

Tiết Lâm nghe thấy, trong ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt.

“Tôi nghe em họ tôi nhắc về cậu nhiều rồi, cậu ấy nói cậu là người duy nhất trong trường có thể thắng cậu ấy, nên tôi cũng ngưỡng mộ lâu rồi!”.

“Tiếc là cậu hình như không biết trân trọng quãng thời gian đi học thì phải, bỏ học giữa chừng, phí cả thời gian cấp ba quý báu!”.

Âu Hạo Thần cười khẩy, cậu ta đã nhiều lần kể với Tiết Lâm rằng cậu ta căm hận Diệp Thiên, cũng như sự thất bại khi cá cược với Diệp Thiên, bây giờ Tiết Lâm lên tiếng, rõ ràng là định nhắm vào Diệp Thiên rồi.

“Tôi có bỏ học hay không là chuyện của tôi, hình như không liên quan gì đến anh thì phải!”.

Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, biểu cảm vẫn không thay đổi.

“Đúng thế, cậu có bỏ học hay không chẳng liên quan gì tới tôi cả!”.

Tiết Lâm sờ lên mũi, giọng nói đột nhiên thay đổi.

“Nhưng vừa rồi tôi đến mời rượu các cậu, tất cả mọi người đều nâng ly cùng uống, chỉ mỗi cậu là vẫn ngồi ở đó cắm đầu vào ăn!”.

“Lẽ nào cậu cảm thấy Tiết Lâm tôi không đủ tư cách uống rượu với cậu?”.

Nói dứt, sắc mặt Tiết Lâm đã sa sầm lại.

Anh ta từ khi thăng chức làm giám đốc khách sạn Lăng Thiên đến nay, những người đến đây ăn uống đều là những người quyền cao chức trọng, không ai dám không nể mặt anh ta, cho dù là những người giàu kếch xù, những doanh nhân lớn, đều vô cùng khách sáo và kính nể anh ta.

Nhưng Diệp Thiên chỉ là một học sinh bỏ học giữa chừng, lại dám coi thường lời mời rượu của anh ta, hơn nữa Diệp Thiên lại còn có xích mích với Âu Hạo Thần, anh ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

Mọi người thấy vậy đều nhíu mày, ở khách sạn Lăng Thiên này, ngoài Tập đoàn Lăng Thiên nắm số cổ phần chính ra, giám đốc Tiết Lâm có thể nói là một tay che cả bầu trời, vô cùng bá đạo.

Diệp Thiên không nể mặt anh ta, mời rượu cũng không đáp lại, đúng là quá hống hách.

Có mấy bạn cùng lớp trước đó đã không ưa tính cách khác người của Diệp Thiên, lúc này đều cười thầm, chỉ muốn Diệp Thiên bị tẩn một trận.

Mặt Âu Hạo Thần lạnh tanh, chỉ đứng một bên nhìn với vẻ coi thường, cậu ta đã muốn tìm cơ hội xử Diệp Thiên lâu rồi, nhưng lại không tìm được dịp nào thích hợp, còn bây giờ Tiết Lâm lại tìm đến Diệp Thiên, cậu ta được dịp xem kịch hay rồi.

Cả khách sạn Lăng Thiên này, ngoài ông chủ cổ đông đứng sau lưng ra, gần như toàn bộ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ đều do Tiết Lâm phụ trách, có thể nói là một tay che cả bầu trời, quyền lực cực lớn, nếu Diệp Thiên thật sự không biết điều, thì với tính cách của Tiết Lâm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên.

Nghe thấy khẩu khí của Tiết Lâm, Bành Lượng cắn răng định lên tiếng giải thích giúp Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại lạnh lùng lên tiếng.

“Không sai, anh đúng là chưa đủ tư cách đâu!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK