Ông già tóc bạc kia hạ xuống, đứng trước mặt Lệ Việt.
Mà ở phía xa, có mười mấy bóng người từ từ đi tới.
Nhìn mười mấy người này, Lý Dương Chiêu nhướng mày.
Thiên Đạo Nhất lúc này cũng thối lui về bên cạnh Tần Ninh, phòng ngừa có chuyện xảy ra. Mặc dù ông ta biết lão Vệ giỏi hơn ông ta nhiều.
“Người Hoang gia!”
Thiên Đạo Nhất nhìn ông già tóc bạc, thần sắc hơi thay đổi.
Hoang gia!
Con cháu của tôn giả Đại Hoang.
Tôn giả Đại Hoang có danh tiếng vang dội ở Cửu U đại lục, là nhân vật mạnh mẽ cỡ học trò của Cửu U Đại Đế là tôn giả Thanh Vân.
Mà cuối cùng, tôn giả Đại Hoang vì tẩu hỏa nhập ma mà bị Cửu U Đại Đế chém giết, do đó cứu Hoang gia tránh thoát kiếp nạn diệt tộc của lão tổ nhà mình.
Mà Cửu U Đại Đế tuy nói đã cứu Hoang gia, nhưng dù gì cũng đã giết chết lão tổ nhà người ta, nên cuối cùng vẫn bồi thường cho Hoang gia ít đồ đạc.
Những món đồ đó cụ thể là gì thì không ai biết rõ.
Nhưng một vài thế gia cổ lại biết, sau khi Hoang gia mất đi tôn giả Đại Hoang thì đáng lẽ phải suy tàn, nhưng sự thực lại tương phản hoàn toàn.
Hoang gia khiêm tốn quật khởi, chỉ trong vài vạn năm mà trở thành một gia tộc truyền thừa giống Vũ gia và Hoàng Phủ gia, thâm căn cố đế.
Tần Ninh cũng nhìn ra được huy hiệu gia tộc trên người mấy người kia.
Hoang gia!
Đó là một đóa cỏ ba lá màu tím, mỗi người đều đeo trên ngực huy hiệu này.
“Cỏ ba lá... Hoang gia...”
Tần Ninh nhìn cái huy hiệu đó, mỉm cười lẩm bẩm: “Không ngờ, nó lại thành tộc huy của Hoang gia?”
Lão Vệ lúc này cũng mỉm cười không nói.
“Vị huynh đài này, tại hạ là Hoang Phi Mậu của Hoang gia, còn đây là lệnh muội Hoang Thanh Thanh!”
Phía sau ông già tóc bạc kia là một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sam màu xanh lam, từng cử động đều mang cảm giác ổn định, hơn nữa cũng không mang dáng vẻ cả vú lấp miệng em.
“Hoang huynh!”
Nhìn thấy Hoang Phi Mậu và Hoang Thanh Thanh, Lệ Việt như thấy cứu tinh, lập tức nói: “Nhanh giết chết người này, cái tên Tần Ninh này đến từ Thanh Vân tông gì đó, muốn giết chết ta!”
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh lạnh đi, trừng mắt nhìn Lệ Việt.
Bị Tần Ninh trừng mắt, Lệ Việt tức thì câm như hến.
Tần Ninh không buồn để ý, nói với Thiên Linh Lung: “Cô qua đó tiếp nhận truyền thừa trước, đối với cô cực kỳ quan trọng đấy”.
“Vâng!”
Thiên Linh Lung biết, Tần Ninh để cô ta đi tiếp thu truyền thừa, tức là người của Hoang gia mới xuất hiện này không có ảnh hưởng gì đến hắn.