Bốp…
Lúc này, một tiếng tát giòn giã vang lên.
Khóe miệng của Thánh Thiên Viêm chảy máu, không nén nổi tái mét mặt.
Cảnh tượng này khiến đám người Yến Quy Phàm sững sờ.
“Thánh Thiên Viêm, phụ hoàng của ngươi nhờ ta giúp ngươi giành được lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc. Ta nói là làm, vì thấy phụ hoàng ngươi cũng coi như là người thông minh, nhưng lại sinh ra ngươi là một thằng ngu”.
“Lần sau, cứ theo lời ta nói mà làm, nếu dám làm việc bừa bãi sau lưng ta thì ta sẽ giết không tha”.
“Ta đã rõ…”
Thánh Thiên Viêm lúc này run cầm cập cả người.
Bây giờ, nếu Tần Ninh nói giết hắn ta thì hắn ta căn bản là không có chút năng lực phản kháng nào.
Gã này, thật sự là một kẻ điên.
“Còn ba người các ngươi…”
Tần Ninh ngồi xuống, cười lạnh nói: “Giữ lại mạng chó của các ngươi là vì các ngươi còn có tác dụng. Việc tiếp theo làm tốt thì ta có thể tha cho, còn không, khó mà thoát khỏi đường chết”.
“Đừng nói cương quốc có cảnh giới Thiên Võ, Thiên Nguyên gì đó, trong mắt ta đều không đáng nhắc đến”.
Đám Yến Quy Phàm lúc này càng cảm thấy choáng váng.
Thánh Thiên Viêm không phải nghe theo mệnh lệnh của Tần Ninh mới nói mới lời giải thích với bọn chúng trên đường tới đây sao?
Ba tên này rụt cổ lại, không dám nói nhiều.
Cho tới bây giờ, Tần Ninh muốn giết bọn chúng cũng quả thật vô cùng đơn giản.
Đùa à!
“Bây giờ, ta cần các ngươi truyền tin này ra. Ta dùng lệnh bài đổi lấy linh bảo hệ kim, nhớ kỹ phải là báu vật loại kim linh, mang sức mạnh hệ kim dồi dào”.
“Thần binh, kim thạch, kim thông linh đều được. Tới lúc đó, người tới nhiều rồi thì ta có thể bắt đầu đấu giá. Các ngươi truyền tin này ra ngoài đi!”
Nghe vậy, ba tên này đều choáng váng.