“Thôi, thời gian tiếp theo thì cứ yên lặng chờ là được!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Mọi người làm việc của mình đi, ta đi nghỉ đã, thời gian qua làm ta mệt muốn chết”.
“Tông chủ!”
Đại trưởng lão đột nhiên nói: “Vị kia của U Minh Tông đang ở trên đỉnh núi chỗ ngài...”
“Sao?”
Nghe vậy, Tần Ninh lập tức khó chịu.
“Đỉnh tông chủ của ta ai muốn vào cũng được chắc? Đại trưởng lão, ta sớm muộn cũng sẽ phạt ông tội thất trách!”
Nghe Tần Ninh quát mắng, đại trưởng lão càng khổ não hơn.
Nhưng đó là tông chủ của U Minh Tông, ông ta muốn lên núi thì ai mà dám cản?
Tần Ninh cũng mặc kệ, quay người lên núi.
Hoàng Phủ Hùng lúc này đi theo sau.
Mà Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên và mấy người khác khi quay lại tông môn đều phải xử lý một loạt sự vụ dưới quyền của mình.
Thiên Linh Hinh thân là vợ của Lý Nhất Phàm, đương nhiên sẽ dẫn Hoàng Phủ Yên Nhiên đi đến nơi ở.
Tôm cát nhỏ, Tần Ninh và Hoàng Phủ Hùng thì đi lên núi.
Lúc này, ở ngoài cửa tiểu viện, có ba bóng người đứng ở bên ngoài.
Nhìn kỹ chính là U Động Thiên, U Hồn và U Quỷ.
“Tần tông chủ!”
Nhìn thấy Tần Ninh, U Động Thiên nở một nụ cười, chắp tay nói: “Cuối cùng ngài cũng quay lại rồi, không biết ta có thể gặp lão tổ tông không?”
“Không được!”
Tần Ninh từ chối thảng: “U Động Thiên, ông không ngoan ngoãn ở lại U Minh Tông đi mà suốt ngày chạy đến Thanh Vân tông của ta, có phiền không hả? Lần sau còn dám không mời mà tới, ta sẽ cho ông cả đời không gặp được lão tổ tông!”
“Tần tông chủ đừng tức giận, đừng tức giận!”, U Động Thiên vội vàng nói: “Tại hạ đường đột, đường đột!”
U Động Thiên nhanh trí vung tay, một chiếc nhẫn hiện ra, nói: “Lần trước Lý Nhất Phàm của quý tông kết hôn, tông chủ ta mang quà hơi sơ sài, lần này tới là để thỉnh tội đây!”
Nhìn thấy chiếc nhẫn kia, Tần Ninh mới ho khan.
“Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, ta nhận món quà này nhé, không có lần sau đâu đấy”.
Hoàng Phủ Hùng đứng ở bên cạnh thì mang sắc mặt kỳ quái.
“Ông Hoàng Phủ, ở đây chờ chút, ta dẫn ông ta đi vào”.
Tần Ninh gật đầu, gõ cửa: “Lão Vệ, mở cửa nào!”