“Vâng!”
“Ối, nhẹ chút coi...”
“Dạ vâng!”
Đám người Tần Ninh cưỡi Phệ Thiên Giảo suốt quãng đường trở về Giang thành.
Mà giờ phút này, bọn họ đã leo xuống, đi vào Giang gia, chỉ thấy phía trước Giang gia bỗng xuất hiện hơn mười bóng người, bọn họ bước tới.
Giang Ngạo Tuyết dừng bước chân lại, nhìn về phía trước, nhịn không được sự kinh ngạc bèn nói: “Là tộc trưởng của Võ gia, Võ Côn!”
“Thật là kì quái, sắp tiến vào Võ Môn rồi, Võ Côn tới làm gì vậy?”
Nhưng vừa nói xong, Giang Ngạo Tuyết nhìn Tần Ninh, cô ta lại bỗng nhiên nhớ đến những lời mà Tần Ninh đã nói khi trước.
Đám người Võ Xương Nguyên muốn giết bọn họ.
Võ gia phái cường giả đến Giang gia để kéo dài thời gian!
Bây giờ...mọi thứ giống hệt như những gì Tần Ninh nói.
Lúc này, trước Giang phủ, không chỉ có một mình tộc trưởng Võ Côn, mà còn có một vị lão giả, thoạt nhìn cũng sắp phải gần đất xa trời, dù là Võ Côn thì cũng phải cung kính đứng sau lưng ông ta.
Lúc này, Giang Tĩnh dẫn Giang Hồng Nhạc, Giang Dật Phàm, Giang Du Khải, Giang Tử An đi ra nghênh đón.
Có thể làm cho một vị Thái thượng trưởng lão của Giang gia đi ra nghênh đón thì vị lão giả gần đất xa trời kia hẳn cũng là một vị Thái thượng trưởng lão của Võ gia.
Vào lúc này, có vẻ như đám người của Võ gia sắp rời khỏi đây.
Đám người Giang Ngạo Tuyết đều xuất hiện ở ngoài cửa lớn.
“Ngạo Tuyết!”
Giang Hồng Nhạc nhìn thấy cô ta quay trở về, vui mừng khôn xiết.
Ra ngoài hơn một tháng, trưởng lão ra lệnh cho bọn họ không được phái người đi theo, ông ta lo lắng gần chết.
“Phụ thân!”
Giang Ngạo Tuyết bước lên phía trước, tuy cô ta chỉ là tiểu bối, nhưng cô ta cũng đại diện cho lứa thiên kiêu có tu vi cao nhất của Giang gia.
“Vị này chính là tộc trưởng của Võ gia, Võ Côn, vị này chính là Thái thượng trưởng lão của Võ gia, tiền bối Võ Sơn Lãnh, mau mau hành lễ đi!”
Giang Ngạo Tuyết đi ra phía trước, hành lễ với từng người.
Võ Sơn Lãnh?
Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh nhìn về phía lão giả sắp gần đất xa trời kia, sắc mặt hắn mang theo vài phần đánh giá.
Mà giờ phút này, Giang Tĩnh cũng nhìn thấy được Tần Ninh, muốn tiến đến chào hỏi, nhưng mà lại có chút lo lắng, sợ Tần Ninh trách tội, nên đành đứng ở nơi đó, không biết phải làm gì cả.
“Không tồi không tồi”.
Tuy rằng trông có vẻ xương cốt của tên Võ Sơn Lãnh kia đã già nua rồi, nhưng vào giờ phút này, ông ta híp mắt, ca ngợi rằng: “Đứa bé Giang Ngạo Tuyết này đã đạt tới cảnh giới Thánh Vương cửu hiền, xem ra lần Đại Võ Tài này thật sự rất là náo nhiệt!”