Sau đó bật máy tính và tiếp tục làm việc.
Thấy vậy, Hứa Mộc Tình trong lòng khẽ thở dài.
Trương Hiểu Bình cho đến giờ vẫn chưa thể thoát ra khỏi cái bóng quá lớn của bạn trai.
Cô ấy dành hết thời gian cho công việc.
Dù Hứa Mộc Tình có thuyết phục cô ấy thế nào, cô ấy cũng chỉ đồng ý ngoài mặt.
Một khi rời khỏi tầm mắt của Hứa Mộc Tình, cô ấy vẫn chỉ lao đầu vào công việc.
Có lẽ với cô ấy, chỉ có công việc mới có thể quên đi nỗi đau.
Nhìn thấy Trương Hiểu Bình đang nghiêm túc xử lý tài liệu ở đó, ánh mắt Hứa Mộc Tình không ngừng đảo quanh.
Từ lúc ngồi xuống, Hứa Mộc Tình đã chú ý đến những người xung quanh.
Bởi vì, trên mảnh giấy mà Raven đưa, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy người được Viên Lịch Hành phái tới sẽ xuất hiện theo cách nào?
Cho nên Hứa Mộc Tình lúc này cũng rất tò mò, người đàn ông đó chính xác là như thế nào?
Tiếp theo sẽ tiếp cận Trương Hiểu Bình như thế nào?
Ngay lúc Hứa Mộc Tình đang tập trung quan sát, một bóng người đột nhiên tiến đến sau lưng cô.
Đến bên cạnh Hứa Mộc Tình thì thào nói: "Cô gì ơi, có cần thêm nước không?"
Khi giọng nói phát ra, Hứa Mộc Tình không khỏi sửng sốt.
Cô đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Lý Phong đang đứng nhìn cô cười cười.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng kéo Lý Phong đến vị trí bên cạnh mình và hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?"
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình nở nụ cười: "Anh luôn trong tim em mà, em nghĩ gì anh lại không biết sao?"
"Trước mặt em anh lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ vô tội nhỉ".
Hứa Mộc Tình tức giận nói với Lý Phong.
Cô như thể đã nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên hỏi Lý Phong: "Mà này, làm sao anh biết được người do Viên Lịch Hành phái tới sẽ gặp Hiểu Bình ở một quán cà phê?"
Lý Phong nở nụ cười, chớp mắt nhìn Hứa Mộc Tình, lưu manh nói: "Nếu em ghé sát tai qua đây thì anh sẽ nói cho em biết".
Mối quan hệ giữa Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã thân thiết từ lâu.
Nhưng dù trong dịp nào đi chăng nữa, Lý Phong cũng sẽ luôn tìm mọi cách để gạ gẫm Hứa Mộc Tình.
Trước mặt Lý Phong, Hứa Mộc Tình không có bất kì cơ hội nào để phản đòn, vừa tức vừa buồn cười.
Theo lời Lý Phong nói, cô chậm rãi ghé đôi tai thanh tú lại gần.
Ngay khi Hứa Mộc Tình vừa áp vào, hơi thở thiêu đốt của Lý Phong đã phả vào tai cô.
"Bởi vì ý!"
"Trương Hiểu Bình bình thường ngoài công việc ra"
"Thì chỉ có công việc thôi".
"Hết giờ làm, cô ấy hoặc đi dạo ở công viên hoặc ngồi trong quán cà phê để tiếp tục làm việc".
Lý Phong cố ý nói rất chậm, chậm đến mức từng chữ như lửa đốt đôi tai vốn đã nóng của Hứa Mộc Tình.
Lúc này, một nhân viên phục vụ nam đi tới.
Hứa Mộc Tình không mặt dày như Lý Phong, cô vội vàng dựng thẳng người.
Và yêu cầu người phục vụ cho hai tách cà phê.
Khi người phục vụ rời đi, Lý Phong cười hỏi Hứa Mộc Tình: "Nam nhân viên này vừa rồi thế nào?"
Hứa Mộc Tình nhất thời không phản ứng kịp: "Thế nào là sao?"
"Ý anh là, người phục vụ đó trông như thế nào?"
Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mi thanh mảnh, thành thật mà nói, trong mắt cô chỉ có Lý Phong.
Ngoại trừ Lý Phong, cô thật sự chưa từng quan sát người đàn ông nào khác.
Vì vậy Hứa Mộc Tình quay lại nhìn nam nhân viên phục vụ đã đi xa.
Nam nhân viên phục vụ đi thẳng ra phía sau quầy bar, bắt đầu pha cà phê thủ công.
Tất cả cà phê trong quán này đều được làm thủ công.
Hứa Mộc Tình nhận thấy nam phục vụ pha cà phê rất điêu luyện.
Những người đến đây uống cà phê đều rất hài lòng với ly cà phê anh ta pha.
Nhưng khi nhân viên phục vụ mang cà phê lại cho Hứa Mộc Tình và Lý Phong.
Anh ta chỉ nói vài câu, sau đó quay người rời đi.
Hứa Mộc Tình nói: "Người này trông khá đàng hoàng".
Lý Phong cười nói: "Em quan sát tiếp đi rồi biết".