Tần Ninh đi ra từ trong đình viện.
Hắn nhìn hai người, lãnh đạm nói: “Cũng không phải đến cấp bậc Thánh Nhân cảnh giới Âm Dương, kêu la om sòm làm gì?”
“...”
“...”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người run rẩy.
Cảnh giới Âm Dương…
Đột phá cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp trải qua một lần kiếp nạn rèn luyện, cần cẩn thận từng bước.
Cảnh giới Âm Dương đối với họ mà nói vẫn còn sớm…
“Thu dọn đi, chuẩn bị lên đường”.
Tần Ninh mở miệng nói.
“Đi đâu ạ?”
“Thanh Ninh các”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói.
Thạch Cảm Đương hưng phấn không thôi.
Lý Nhàn Ngư lại càng hưng phấn.
Thanh Ninh các!
Tồn tại đứng đầu của vùng đất Ngũ Lan.
Nội tình và thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Quan trọng nhất chính là Thanh Ninh các do Dương Thanh Vân thành lập.
Dương Thanh Vân là ai?
Đồ đệ của Tần Ninh.
Đó chính là sư huynh của họ.
Đi đến thế lực của sư huynh nhà mình, vậy thì chẳng khác nào đi vào hậu hoa viên của nhà mình?
Mấy năm nay Thạch Cảm Đương đều ở Trung Lan, nhưng luôn ở trong Bắc Ninh các, Thanh Ninh các đi cực ít.
Thái Hư tông đã thích ứng công việc, Tần Hải xử lý, Khương Tồn Kiếm trấn giữ, Tần Ninh cũng không lo lắng.
Chí ít Bắc Lan bây giờ, người vượt qua cảnh giới Sinh Tử cũng không có.
Khương Tồn Kiếm trấn giữ, vậy là đủ rồi!
Còn về Thánh Nhân cấp bậc cảnh giới Âm Dương…
Nào có nhiều như vậy!
Cáo từ cha và nhị ca, Tần Ninh dẫn Cốc Tân Nguyệt, Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư và Thạch Cảm Đương xuất phát.
Ngồi trên phi cầm, mấy thân ảnh đi về hướng nam.
Tần Ninh trước giờ vẫn thích ngồi Tiểu Thanh hơn.
Chỉ có điều, thằng nhãi Tiểu Thanh này quá lười.
Bây giờ lại cưỡi con bò ngu xuẩn kia, sợ rằng không để ý thì con bò ngu xuẩn kia sẽ bị người ta giết chết.
Tốc độ phi cầm cực nhanh, đi về hướng Thanh Ninh các.
Dọc theo đường đi, phong thổ nhân tình thay đổi theo địa vực.
Số lượng võ giả đi đi lại lại không ít.
Tần Ninh cũng không gấp.
Một ngày này, mấy người hạ xuống nghỉ ngơi, dùng cơm ở trong tửu lâu trong một thành trì.