“Nếu đã như vậy thì tại sao ta phải hứa hẹn? Thanh Nguyệt Sơn này của nhà ngươi à? Ta muốn mở cửa thử một lần cũng không được?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhịn không được bật cười.
“Nếu ngươi phá hoại chuyện của mọi người, ngươi chịu nổi trách nhiệm không?”
“Ngươi không có điều kiện mà? Không điều kiện thì im miệng được không?”, Tần Ninh cười nói: “Không dám đặt điều kiện với ta, nói nhiều như vậy làm gì?”
Lời này vừa dứt, ánh mắt Huyền Tử Thành lạnh lùng.
“Được!”
Huyền Tử Thành hừm một tiếng: “Đã như vậy, nếu ngươi mở ra cửa này, người của Huyền Vũ bảo ta tuyệt đối không bước vào Thanh Nguyệt Sơn nửa bước!”
Lời này vừa nói ra, bảo chủ Huyền Ngạn mặt liền biến sắc.
Đây không thể đùa được.
Ngộ nhỡ Tần Ninh tìm đến mấy vị Thiên Nhân, mạnh bạo phá cửa, vậy Huyền Vũ bảo bọn họ chẳng lẽ không vào được?
Mới vừa rồi cũng không nói là Tần Ninh đích thân ra tay.
“Tử Thành…”
“Cha, không có sao, hắn ta không làm được!”, Huyền Tử Thành tự tin nói.
Nghe đến đây, Tần Ninh lại cười nói: “Xem ra ngươi không làm chủ nổi Huyền Vũ bảo rồi, ta cũng không làm khó ngươi, nếu ta mở được cửa này, ta tìm người vả mồm ngươi mười lần, yên tâm, tuyệt đối là võ giả dưới cảnh giới Âm Dương!”
“Nếu ta không mở được, người của Tây Ninh các, bao gồm người của Thanh Ninh các sẽ không tranh giành Thanh Nguyệt Sơn một chút nào, ta nói được là làm được!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh.
Tần Ninh nói cũng không chỉ là Tây Ninh các, mà là cả Thanh Ninh các!
Tiểu tử này có thể làm chủ được?
“Ngươi có thể làm chủ được?”
“Ta muốn thì vẫn có thể!”
Ánh mắt Huyền Tử Thành lóe lên, nhìn Tần Ninh, lại nói: “Được!”
“Nếu như ngươi có thể mở được cửa này, Huyền Tử Thành ta để mặc ngươi tát mười lần”.
“Ngươi không mở được thì Tây Ninh các kia, thậm chí toàn bộ Thanh Ninh các không được đặt chân đến nơi này!”
“Tần Ninh, hôm nay toàn bộ thế lực đứng đầu đại lục Thương Lan hội tụ, nếu ngươi không tuân theo…”
Tần Ninh ngắt lời nói: “Yên tâm, ngươi đừng làm trái là được”.
Một lần vừa dứt, Tần Ninh đến trước cửa lớn.
Mười hai phần lõm lúc này thoạt nhìn vô cùng huyền diệu.
Tần Ninh cười một tiếng, xoay người lại nhìn về phía Huyền Tử Thành.
“Tiểu tử, coi chừng!”
Môt lời vừa dứt.
Tiếng vù vù vang lên.
Từng đường Âm Khư lúc này ngưng tụ.
Trong phút chốc, từng đường Âm Khư, hiện ra ánh sáng.
Giữa từng luồng ánh sáng ngưng tụ, sau lưng Tần Ninh, Âm Khư ngưng tụ.
Một đường…
Hai đường…
Ba đường…
Dần dần, Âm Khư đã đạt đến tám đường.
Lúc này sắc mặt Huyền Tử Thành khẽ thay đổi.