Ôn Hiến Chi cười nói: “Sư tôn đừng lo, mọi người đã đựng đủ cho mấy tháng rồi kia, vẫn còn nhiều mà, con uống chút cũng không sao đâu, mà con đang khát nữa”.
Ôn Hiến Chi nói xong thì quỳ xuống đất, uống ừng ực như uống sữa.
Tần Ninh đưa tay đỡ trán, không nói lời nào.
“Cũng may nó mất trí...”, Tần Ninh thì thầm.
“Về sau nhớ lại thì cũng đừng trách sư tôn không can ngăn đấy, Hiến Chi...”
Tần Ninh nhìn mọi người, nói tiếp: “Mọi người nhớ lấy, bôi lên toàn bộ da thịt của mình, không chừa một chút nào”.
“Tìm nơi nào che giấu để bôi đi, lần này có thoát được hay không phải dựa vào nó đấy!”
Có Tần Ninh cứu sống lần trước, mọi người đã hoàn toàn tín nhiệm hắn, nên không do dự nữa mà tản ra cởi áo thoa nước.
Ôn Hiến Chi vừa mới tìm được một gốc cây, định chui vào bôi lên người thì đột nhiên quay lại, thần bí hỏi Tần Ninh: “Sư tôn, thoa lên hết sao?”
“Ừ!”
“Vậy chỗ đó thì sao ạ?”
“Chỗ nào?”
“Chính là chỗ đó đó!”
“Chỗ đó là chỗ nào mới được!”, Tần Ninh mệt mỏi.
Ôn Hiến Chi lại chỉ vào nơi nào đó dưới thân, nói: “Chỗ này này!”
Thấy cảnh này, Tần Ninh cạn lời.
“Ngươi... cái thứ ngu ngốc này, đến bao giờ ngươi mới thôi cái tính ngu ngơ chứ hả!”
Ôn Hiến Chi gãi đầu, không khỏi nói: “Ngày xưa con ngu lắm hả sư tôn?”
Tần Ninh nghiêm túc gật đầu.
Ôn Hiến Chi lại ghét bỏ nói: “Ngu thì ngu vậy, thế chỗ đó có bôi không ạ?”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Nếu ngươi sợ Sơn Dung Tiêu Thố cắn vào chỗ đó của ngươi thì bôi đi!”
Ôn Hiến Chi là một người lanh lẹ, nói: “Vậy con bôi cho chắc!”
Nói xong, Ôn Hiến Chi chui vào rừng cây, bôi lên người.