Lý Nhất Phong mới phát hiện hai ngươi căn bản không có quan hệ khăng khít như người ngoại giới nói.
Một trái tim không cam lòng ẩn núp vào lúc đó hoàn toàn bị đốt cháy.
Lần đốt này thiêu cháy lâu tám vạn năm, thiêu đến khi hai người gặp lại.
“Lòng người…”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Thật đáng buồn...”
Một tiếng này thật đáng buồn, khiến cho Tần Ninh từ bỏ ràng buộc giữa hai người.
Trận đánh hôm nay tất nhiên không thể tránh.
“Nhất Phong, tám vạn năm rồi, để ta xem xem rốt cuộc ngươi đã trưởng thành đến mức nào?”
Giọng nói Tần Ninh chậm rãi.
Trong phút chốc, linh thức khuếch tán ra.
Linh thức cường đại tràn ngập trời đất.
Lúc này vô cùng kinh khủng.
Chỉ là cường độ linh thức kia căn bản không phải Thiên Nhân thất bộ có thể so sánh.
Không còn là hai vạn mét.
Mà là… chục vạn mét! Linh thức mười vạn mét phút chốc co lại, hội tụ biển linh thức.
“Hôm nay U Vương trở về!”
Câu nói này truyền khắp vùng đất ngàn dặm.
Linh thức của Tần Ninh trong nháy mắt tụ lại thành biển ngàn mét.
Biển linh thức gần như trong nháy mắt ngưng tụ mà thành.
Cường độ linh thức chục vạn mét phút chốc ngưng tụ thành biển linh thức vạn mét.
Một vị Vương Giả lại ra đời.
Biển linh thức mười vạn mét là mười lần của Thiên Nhân tầm thường, ngưng tụ biển linh thức có phần đơn giản hơn mười lần Vương Giả nhất phẩm bình thường.
Lúc này giữa trời đất, tiếng động lạ vang lên.
Bầu trời giống như bị xé rách.
Trong lúc mơ hồ, âm thanh rồng phượng giao nhau truyền khắp vùng đất đại thiên.
Không chỉ là vùng đất bị phong cấm.
Toàn bộ đại lục Vạn Thiên lúc này trời đất gần như cũng thay đổi.
Giữa hư không, tiếng long phượng như ẩn như hiện.
Nhưng vô số người nghe thấy âm thanh này cũng vô cùng chắc chắn.
Nhất thời rất nhiều người bình thường thậm chí đi ra khỏi nhà, dừng ở trong bờ ruộng cúi đầu quỳ lạy.
Long phượng trình tường! Từ muôn đời đã có tin đồn này.
Tường long xuất thế, quý phượng khua múa.
Vào lúc này bên trong Thanh Ninh các.
Khí tức mạnh mẽ của Tần Ninh chấn nhiếp tất cả mọi người tại đây.
Hai người Thiên Thanh Phong và Diệp Thiên Nam cơ thể phát run.
Hai người rõ ràng có thể cảm nhận được.
Tần Ninh mới vừa vào Vương Giả nhất phẩm, có vẻ giết hai người Vương Giả tứ phẩm bọn họ cũng không tính là khó khăn.
Nghe vậy thật không thể tưởng tượng.
Nhưng lại chắc chắn như vậy! Lúc này Lý Nhất Phong nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt bình tĩnh lại.
“Ngươi quả nhiên rất lợi hại, cho dù không còn năm đó, ngươi vẫn là con của Thiên Mệnh lóe sáng nhất”.
“Ta đã từng nói với ngươi…”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ta chính là chúa tể của trời đất này, xem ra ngươi không tin!”
“Ta tin!”
Lý Nhất Phong bây giờ trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
Kiếm Phong Vương! Năm đó Tần Ninh tự tay chế tạo.
“Chính là vì ta tin, ta mới muốn… cướp lấy!”
Thân kiếm Phong Vương trong tay Lý Nhất Phong run rẩy.
Lúc này Tần Ninh bước chân ra, vương kiếm Độ Sinh xuất hiện.
“Kiếm thuật của ngươi là ta dạy dỗ, ta từng nói trò giỏi hơn thầy thì thắng, bây giờ không biết như nào!”
“Thử một chút liền biết!”
Lý Nhất Phong cười một tiếng.
“Bắt đầu từ hôm nay, cuối cùng ta đã hiểu người đã thật ra sớm nhắc nhở Tần Ninh ta!”
“U Phong giống như cha con, giống như sư đồ, giống như huynh đệ, giống như tri kỷ... quan hệ giữa ngươi và ta từng bước thay đổi, ta tự nhận đối với ngươi ta chưa từng thay đổi!”
“Hôm nay giết ngươi, người bị giết chỉ là Lý Nhất Phong, không còn là Phong nhi ngày xưa, tên gọi Phong nhi ngươi không xứng!”
“Hôm nay giết ngươi vì Thanh Vân, vì đồ nhi của ta!”