Ly Tâm Lăng nắm tay Ly Tâm Linh Nguyệt, cậu ta nhìn quanh một lượt và cũng bước vào trong hiệu thuốc.
Cùng lúc đó, ở thành Nguyên gia, tại một tòa phủ đệ.
Tô Long đang quỳ trên mặt đất, hắn ta run lẩy bẩy.
Trong phòng, một người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào ngồi yên lặng, trên quần áo của hắn ta có thêu hình hổ dữ xuống núi, đầu của con hổ nằm ở vị trí cầu vai, làm cho người khác cảm thấy như nó đang rình bắt con mồi vậy.
“Phong gia, tuy rằng tiểu nhân làm việc thất bại, nhưng mà người thanh niên kia thật sự quá lợi hại, hắn có cảnh giới Hư Thánh, tiểu nhân không phải là đối thủ của hắn!”
Vào giờ phút này, giọng của Tô Long run rẩy.
“Cảnh giới Hư Thánh?”
Nguyên Thành Phong tự hỏi một câu như vậy, hắn ta chậm rãi nói: “Việc này, ta không trách ngươi, nhưng mà ta cũng không ngờ tới chuyện hai đứa nhóc của Ly Tâm gia kia lại quen biết với một tên cao thủ như vậy”.
“Dù có như thế nào đi nữa thì nếu hắn đã gây chuyện ở trong thành Nguyên gia này, thì hắn cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi!”
Nguyên Thành Phong nhìn tên đứng bên cạnh, nói: “Đi điều tra xem thử ba người bọn họ đang ở đâu!”
“Vâng!”
Ngay lập tức, có người đi ra ngoài điều tra.
Lúc bấy giờ, Tô Long lại gần Nguyên Thành Phong, hắn ta nói nhỏ: “Phong gia, tên kia cướp mất tám vạn thánh thạch của ta, sau đó hắn còn lấy ra thêm năm vạn thánh thạch nữa mà không có một chút đắn đo suy nghĩ, chắc hẳn trên người hắn có không ít thánh thạch…”, ánh mắt của Nguyên Thành Phong hiện lên vẻ gian xảo, hắn ta cười nói: “Nếu đúng như lời ngươi nói thì Tô Long, ngươi không những không làm sai mà còn có công lớn”.
“Không dám nhận, không dám nhận, là nhờ Phong gia biết cách dạy bảo”.
Bên trong hiệu thuốc.
Tần Ninh đọc một lèo hết tên mười ba loại dược liệu.
Vẻ mặt của chưởng quỹ có chút khó coi.
“Sao vậy?”
Tần Ninh nhìn về phía chưởng quỹ.
“Tần công tử, trong số mười ba loại dược liệu này, có ba loại không có ở chỗ chúng ta!”
Vẻ mặt của chưởng quỹ đau khổ, ông ta nói: “Quả Huyết Thánh, Thiên Nguyệt Linh Chi vạn năm tuổi và Nham Long Nhũ, ba loại dược liệu này đều có giá trị vài vạn thánh thạch, chúng ta không buôn bán những thứ có giá trị lớn như vậy!”
Không dám làm?
“Vì sao?”
Nghe thấy vậy, chưởng quỹ vội nói: “Đây là thành Nguyên gia mà, những thứ dược liệu tốt đều bị Nguyên gia chiếm thế độc quyền, chúng ta làm sao có được…”
“Nguyên Đan các có ba loại dược liệu này phải không?”
“Chắc là Nguyên gia có Thiên Nguyệt Linh Chi vạn năm tuổi và Nham Long Nhũ, nhưng mà quả Huyết Thánh thì tiểu nhân cũng không chắc nữa…”, Tần Ninh cau mày.
“Nếu đã như vậy rồi thì ngươi hãy gói mười loại dược liệu kia cho ta đi!”
“Vâng!”
Chưởng quỹ bắt đầu đi lấy dược liệu.
Vào giờ phút này, sắc mặt của Ly Tâm Lăng cũng thật sự khó coi.
“Tần công tử, bây giờ phải làm như thế nào đây?”
“Tới Nguyên Đan các!”
Tần Ninh nói thẳng.
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả?”
Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi không nghe chưởng quỹ nói sao? Nguyên Đan các có, không đến Nguyên Đan các thì còn đi đâu nữa?”
“Hơn nữa, mắt của muội muội ngươi bị như vậy, nếu để tình trạng này kéo dài thì sẽ càng phiền phức thêm, nói không chừng, ngay cả thần tiên cũng khó có thể xoay sở được, may là các ngươi gặp được ta!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Ly Tâm Lăng vô cùng khó coi.
Tên Tô Long kia là người của Nguyên Thành Phong của Nguyên gia.
Nguyên Thành Phong chính là nhân vật hàng đầu ở thành Nguyên gia, hơn nữa hắn ta còn là người trong tộc Nguyên gia.
Lỗ lãi mấy vạn thánh thạch, Nguyên Thành Phong nhất định sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng như vậy.
Bây giờ bọn họ còn tới Nguyên Đan các, đây chẳng phải là đi chịu chết hay sao! Nhưng mà muội muội… lúc bấy giờ, Ly Tâm Lăng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.