Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên.
Diệp Viên Viên thấp giọng nói: "Công tử quên rồi sao? Sương Nhi vốn có hôn ước với thái tử thượng quốc Linh Ương, Dương Khởi Nguyên".
"À…"
Tần Ninh gật đầu nói: "Vân Khánh Tiêu này đang làm cái gì vậy? Hiện tại Sương Nhi đã là tỳ nữ của ta, không phải hôn ước này cũng nên hủy rồi hay sao?"
Diệp Viên Viên lắc đầu.
Tần Ninh chậm rãi nói: "Dương Khởi Nguyên đó là cái thá gì mà xứng với Sương Nhi của ta?"
Nghe đến đây, Mộc Dung Nhi liền loạng choạng, suýt chút nữa là không đứng vững nổi.
Tần Ninh này, thật quá tự phụ.
"Công tử chắc không biết, tổ tiên của thượng quốc Linh Ương chính là thiên tướng Linh Uyên, một trong 18 thiên tướng".
Diệp Viên Viên chậm rãi nói: "Nghe nói, cái tên thiên tướng Linh Uyên là do chính Minh Uyên đại đế ban cho. Thiên tướng Linh Uyên được Minh Uyên đại đế yêu thích, vốn dĩ muốn phong soái, chỉ có điều thiên tướng Linh Uyên lại không có chí hướng đó".
"Cho dù chỉ là thiên tướng, nhưng thiên tướng Linh Uyên đã khai sinh ra một đất nước, hậu nhân của thiên tướng Linh Uyên đã phát triển nó trở thành một thượng quốc uy danh hiển hách, hơn nữa còn là một trong bảy thượng quốc lớn".
"Cái gì mà mười đế quốc lớn với bảy thượng quốc lớn, đúng là rườm rà".
Tần Ninh xua tay nói: "Nếu Vân Khánh Tiêu không giải quyết được, thì ta cũng không ngại tự mình ra tay".
Diệp Viên Viên cười khổ một tiếng, cũng không nói nhiều.
Vào lúc này, trên sân, Vân Sương Nhi và Mộc Dung Nhi đang chiến đấu với nhau.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi biểu hiện thực lực của mình một cách nghiêm túc.
Trong sáu tháng qua, Tần Ninh mỗi ngày đều dạy dỗ Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên vô cùng tâm huyết.
Bây giờ là lúc để kiểm tra kết quả.
"Lúc ra tay không được mềm lòng".
Nhìn thấy hai người đánh nhau bất phân thắng bại, Tần Ninh nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Vân Sương Nhi run lên một cái, khẽ gật đầu.
"Xuất kiếm, linh động!"
Đột nhiên vào lúc này, một luồng khí tức hoàn toàn khác biệt từ bên trong cơ thể của Vân Sương Nhi trong nháy mắt bộc phát ra ngoài.
Đó là một nguồn năng lượng độc nhất vô nhị, vô cùng mạnh mẽ, ngay cả linh khí phóng ra cũng đã khác trước.
"Đây là…"
Người của thượng quốc Mộc Diệp lúc này đều kinh ngạc.
Thực lực của Vân Sương Nhi đột nhiên lại trở nên phi thường.
Tần Ninh gật đầu.
Đây chính là điểm bá đạo của hỗn độn thể.
Trong lúc tu luyện, đem linh khí chuyển hóa thành chân nguyên thu nạp vào cơ thể, trong lúc giao chiến không chỉ có thể thi triển linh khí mà còn có thể thi triển chân nguyên.
Chân nguyên mạnh mẽ, nếu đặt trong tay võ giả ở kỷ nguyên trước cũng chẳng tính là gì, chỉ tương đương với linh khí bây giờ mà thôi.
Nhưng nếu đặt trong tay võ giả có hỗn độn thể, thì chân nguyên mang theo lực hỗn độn đó sẽ có uy lực mạnh hơn gấp mười lần.
Keng...
Một kiếm đâm ra, lực chân nguyên cường đại bùng nổ, Vân Sương Nhi giờ phút này tựa hồ như đã vượt qua cảnh giới Linh Luân tầng 3, khí thế cùng thực lực trong nháy mắt nghiền ép Mộc Dung Nhi.
Keng…
Đường kiếm chém ra, khí thế sắc bén lóe lên, Mộc Dung Nhi chỉ còn có thể phòng thủ, nhưng kiếm khí kia phóng tới thật quá mạnh mẽ.
Tiếng nổ lớn vang lên, khuôn mặt của Mộc Dung Nhi tái đi, rồi cô ta phun ra một ngụm máu.
"Làm sao có thể..."
Cô ta ngã xuống đất, nét mặt vô cùng kinh hãi.
Thua rồi!
Cô ta đã thua rồi!
Cô ta vậy mà đã thực sự bại trận trước Vân Sương Nhi, một người chỉ mới bắt đầu tu luyện trong sáu tháng qua!
Mộc Dung Nhi đờ đẫn.
"Ngươi có thể cho bọn ta đi qua chưa?"
Vân Sương Nhi vắt thanh kiếm ra sau lưng, lên tiếng nói.
"Mơ đẹp lắm!"
Mộc Triết quát lên: "Dám đả thương công chúa điện hạ mà các ngươi còn muốn đi?"
"Thả bọn chúng đi!"
Lúc này, Mộc Dung Nhi lãnh đạm quát khẽ một tiếng.
"Để bọn chúng đi".
Mộc Dung Nhi lạnh lùng nhìn Tần Ninh.
"Tần Ninh, Vân Sương Nhi, được lắm, ta nhớ các ngươi rồi!"
Thần thái của Mộc Dung Nhi lạnh như băng, hiển nhiên là rất tức giận.
"Đa tạ!"
Tần Ninh chắp tay, mỉm cười rồi thản nhiên rời đi.
Nhìn bóng lưng mấy người rời đi, Mộc Triết đỡ Mộc Dung Nhi đứng dậy, rồi hung ác nói: "Công chúa điện hạ, thuộc hạ sẽ phái người đến giết bọn chúng".
Mộc Dung Nhi lắc đầu nói: "Những người mà chúng ta có thể điều động, trừ phi có cảnh giới Linh Phách, nếu không thì không thể giết chết bọn chúng".
“Thế thì phải làm sao?”, Mộc Triết tức giận nói: "Chẳng lẽ cứ để cho bọn chúng nghênh ngang mà đi như thế?"
"Để cho ai nghênh ngang mà đi vậy?"
Một tiếng cười nhàn nhạt chậm rãi vang lên vào lúc này.
Từ phía sau, có mấy chục bóng người chậm rãi đi tới.
Hai người đi đầu mang khí tức cổ xưa, mấy chục người đi theo phía sau cũng có khí tức vô cùng cường đại, thực lực thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Luân tầng 6, cao nhất là cảnh giới Linh Phách tầng 9.
"Đại ca!"
"Dương đại ca!"
Nhìn thấy hai thanh niên đi đầu, Mộc Dung Nhi mỉm cười vui sướng.
"Dung Nhi, muội bị làm sao vậy?"
Thanh niên áo xanh nhìn Mộc Dung Nhi khẽ giật mình, đưa tay vuốt má cô ta, quan tâm hỏi: "Là do kẻ nào ra tay?"
"Không sao…"
"Khải bẩm đại hoàng tử, là Vân Sương Nhi, và một người tự xưng là Tần Ninh của đế quốc Bắc Minh!"
"Vân Sương Nhi?"
Thanh niên đứng bên cạnh thanh niên áo xanh lúc này nhướng mày.
Người thanh niên này mặc một chiếc áo choàng màu đen, tóc dài buộc lên cao, giữa hai lông mày hiện lên một tia anh tuấn bức người, mỗi một động tác đều mang thần thái vô cùng tự tin.
"Dương đại ca..."
Mộc Dung Nhi nhìn người thanh niên đó, mở miệng nói: "Vân Sương Nhi đó chính là một tiện nhân, Dương đại ca thân là thái tử thượng quốc Linh Ương, tương lại sẽ là quốc chủ của của thượng quốc Linh Ương, một trong bảy thượng quốc lớn, thế mà Vân Sương Nhi đó lại không biết điều, chạy đi làm tỳ nữ của Tần Ninh".
"Tỳ nữ?"
Nghe vậy, sắc mặt Dương Khởi Nguyên liền trở nên lạnh lẽo.
"Dương đại ca, người phụ nữ này không xứng để Dương đại ca phải bận lòng!"
"Ha ha..."
Khi Dương Khởi Nguyên nghe thấy điều này, gã chỉ mỉm cười mà không nói gì cả.
Nhưng bàn tay nắm chặt trong tay áo đã thể hiện rõ lửa giận trong lòng gã lúc này.
Tần Ninh!
Vân Sương Nhi!
Cứ đợi đấy!