Tại một vùng núi của thánh cảnh Vị Ương.
Lúc này, Linh Vũ Ngạn cùng Linh Vũ Thanh Phong vội vàng dẫn người chạy tới dãy núi.
“Linh Vũ Ngạn!”
“Linh Vũ Thanh Phong!”
Một người đi ra, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì mà vội thế?”
“Trưởng tộc đâu rồi?”
“Trưởng tộc đang ở bên trong bàn chuyện...”
Linh Vũ Ngạn nghe vậy thì dứt khoát đi tới một chân núi của dãy núi.
Lúc này, Linh Vũ Lương đang đứng ở dưới chân núi cùng vài thành viên cấp cao của thế gia Linh Vũ.
Ngoài những người này ra thì còn vài bóng người mặc áo đen đang cúi đầu ngồi trên tảng đá.
“Trưởng tộc”.
Linh Vũ Ngạn lúc này xông vào.
Linh Vũ Lương nhìn Linh Vũ Ngạn với ánh mắt lạnh lẽo.
“Trưởng tộc bớt giận!”
Linh Vũ Ngạn vội vàng cúi người, chắp tay nói: “Đại sự không tốt”.
“Tần Ninh dẫn người đi vào địa cung Linh Nguyệt và mang ra năm món Thánh vật”.
Nghe vậy, sắc mặt Linh Vũ Lương biến đổi.
“Tần Ninh này...”, Linh Vũ Lương hừ nói: “Ta biết ngay là hắn có biết sơ lược về nơi đây mà, lần này không chừng hắn đến là vì Ôn Hiến Chi ấy chứ”.
Linh Vũ Ngạn lại nói tiếp: “Không chỉ vậy, tên đó còn thôi động được cả Thánh Nguyệt trong địa cung Linh Nguyệt nữa, chiếu lại toàn bộ sự việc xảy ra trong địa cung năm đó...”
“Ôn Hiến Chi... Hạo Thiên... Y Linh Chỉ... và Đường Minh đã bị giết như thế nào...”
Nghe vậy, một trong mấy người mặc áo đen ở bên kia đứng dậy, âm thanh tang thương nói: “Nói vậy thì hắn cũng đã nhìn thấy Ma tộc rồi?”
Linh Vũ Ngạn gật đầu.
Lúc này, tất cả đều mang thần sắc cẩn trọng.
“Biết thì cứ biết thôi”.
Sau đó, một người mặc áo đen đứng dậy, thản nhiên nói: “Ngự Thiên Thánh Tôn đã tám vạn năm chưa xuất hiện, lần này chúng ta cũng đang hy vọng hắn có thể mở thánh cảnh Vị Ương ra, đồng thời trợ giúp chúng ta mở tế đàn Vong Giả”.
Linh Vũ Lương nghe vậy thì khom người nói: “Thiên lão, nếu bị hắn phát hiện thì liệu hắn còn mở tế đàn Vong Giả ra nữa hay không?”
“Chắc chắn có!”