Hắn ta dứt lời, Bảo Vân Kính hừ lạnh nói: “Ý ngươi là, nếu Hoàn Nhất Chu ra tay trước, thì chết không hết tội sao?”
“Cho dù Hoàn Nhất Chu ra tay trước, trận đấu Thanh Long bảng sắp tới, Tần Ninh giết một kiêu tử của thánh địa Hiên Viên chúng ta, chuyện này cũng không thể chấp nhận được!”
Nghe đến đây, Tần Ninh cười nhạt hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Muốn ta đền mạng sao?”
“Không hẳn là không thể!”
Bảo Vân Kính hừ lạnh.
“Ngươi còn chưa ngủ, hay đến giờ vẫn chưa tỉnh ngủ?”
Tần Ninh nói thẳng: “Muốn khiêu khích, thực lực không đủ, chết là đáng đời. Muốn sống thì đừng đắc tội với người không nên đắc tội.”
“Ta chờ ngươi ở đây, không phải nể mặt ngươi, mà là nể mặt Thiên Hạc lâu”.
Lần này, dù sao cũng là Thiên Hạc lâu cử hành võ đấu Thanh Châu. Hắn giết người mà lúc này rời đi, Thiên Hạc lâu không dễ ăn nói.
Nhưng Bảo Vân Kính lại làm ầm lên ở đây, khiến Tần Ninh rất khó chịu.
Khó chịu thì thế nào?
Không thể nhẫn nhịn! Người nhẫn nhịn chỉ chịu thiệt thôi.
Nghe thấy vậy, lửa giận của Bảo Vân Kính bốc cao ba trượng.
“Đệ tử của Đại Nhật Sơn đúng là phách lối!”
Bảo Vân Kính nói: “Đừng có quên, người đứng đầu Thanh Long bảng xuất phát từ thánh địa Hiên Viên ta, Đại Nhật Sơn của ngươi… Đừng tuỳ tiện phách lối trước mặt thánh địa Hiên Viên ta!”
“Người đứng đầu Thanh Long bảng là ngươi sao?”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Ta nhớ là Hiên Viên Anh của thánh địa Hiên Viên chứ nhỉ?”
“Có liên quan chút gì tới ngươi sao?”
“Ngươi tự tìm chết!”
Bảo Vân Kính hoàn toàn giận điên lên.
Tần Ninh nói không hề ngang ngược, nhưng mỗi câu đều như dao đâm vào tim, khiến người nghe tức giận.
Dứt lời, Bảo Vân Kính đánh ra một quyền.
Mặt Khâu Tử Kiêu biến sắc, nhưng cũng không lên trước ngăn cản, mà lùi về sau.
Tần Ninh thầm cười nhạt.
Tiểu tử này rất nhiều mưu mô, cong cong vẹo vẹo, hắn không thích.
Bảo Vân Kính xông lên, nếu Khâu Tử Kiêu muốn ngăn thì có thể ngăn được.
Nhưng Khâu Tử Kiêu lại không ngăn.
Người này, mấy lần thấy đệ tử những tông môn khác va chạm, nhưng nhiều lần đều xuất hiện ở phút cuối. Hắn ta nghĩ gì, Tần Ninh biết.
Nhưng Tần Ninh cũng chỉ mong Khâu Tử Kiêu không ngăn cản.
Không ngăn cản được nha! Giết một người là giết, giết hai người cũng là giết! Khí thế trong người Bảo Vân Kính bùng nổ, khí tràng của cảnh giới Địa Thánh tam phách mạnh gấp mấy lần Hoàn Nhất Chu.
Nhưng mà, cũng chỉ là mạnh hơn mấy phần thôi.
Đều là cảnh giới tam phách, có mạnh hơn nữa thì thế nào?
Tần Ninh cầm kiếm trong tay, một kiếm chém xuống.
Ầm… Cơ thể Bảo Vân Kính khựng lại, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt, cát bụi tung lên.
Bảo Vân Kính nhìn Tần Ninh, mặt hơi căng thẳng.
Người này, thực lực thật mạnh.
Cảnh giới Thánh Nhân tam hồn bùng nổ, chỉ có hồn lực và thánh lực ngưng tụ.
Mà Địa Thánh có thánh lực, hồn lực, phách lực, ba uy nặng hợp nhất.
Thêm một đạo công kích phách lực, nhưng lại chỉ tương đối với tam hồn lực của Tần Ninh.
Đây… Bảo Vân Kính nhìn thi thể của Hoàn Nhất Chu ở trên đất.
Hắn ta cảm thấy mình hình như đã mạo hiểm rồi.
Tần Ninh có thể giết Hoàn Nhất Chu, vậy có thể giết hắn ta không?
Ít nhất thì hắn ta cũng không thể nào giết Hoàn Nhất Chu được.
Nhưng bây giờ, khó mà xuống nước được.
Bảo vân Kính khẽ quát một tiếng, khí tức trong cơ thể tặng vọt. Trong chớp mắt, hắn ta hoá thành tàn ảnh, vọt tới trước mặt Tần Ninh.
“Nhận thua rồi?”