Tốc độ chỉ khí của Tần Ninh dần dần tăng lên.
“Chém!”
Đột nhiên, Tần Ninh lại bộc phát khí thế lần nữa, đằng đằng sát khí.
Ầm...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên, một cánh tay của Đại trưởng lão bị cắt đứt.
Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh.
Ngay cả đám người Chân Vũ cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Tên này…”
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều run lên.
Tần Ninh bước chân ra, đi đến trước mặt Đại trưởng lão, cười nhạt nói: “Được rồi, đừng cố gắng chống đỡ nữa, ta không muốn giết ngươi nên mới chơi đùa với ngươi nửa ngày”.
“Nói cho ta Lôi Vô Song ở đâu? Có phải Tần Sơn bị Xích Lôi tông các ngươi bắt rồi không?”
Tần Ninh nói rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng dăm ba câu đó rơi vào trong tai Đại trưởng lão lại giống như đâm thẳng vào tim gan.
“Lôi Vô Song cách cái chết không xa đâu!”
Đại trưởng lão rầu rĩ nói: “Về phần Tần Sơn, ta thật sự không biết, Xích Vô Sinh công tử tự mình ra tay, rốt cuộc là bắt sống hay là giết chết rồi, ta cũng không biết”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, bấm tay một cái.
Ầm một tiếng, một cánh tay khác của Đại trưởng lão lại nổ tung.
“Ta đã nói rồi…”
“Nói thế nào? Ta đâu có lấy mạng ngươi!”
Trong ánh mắt của Đại trưởng lão có vẻ không cam tâm.
“Dẫn ta đi!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng lần nữa.
“Tần công tử này, hãy khoan dung độ lượng một tí đi?”
Một giọng nói không mặn không nhạt đột nhiên vang lên.
Chính là Chân Vũ Phàm ra mặt.
Chân Vũ Phàm bước ra, đứng ở cuối cầu thang nhìn từ trên cao xuống chỗ Tần Ninh.
“Tại hạ đến từ thành Chân Vũ, chính là Chân Vũ Phàm của gia tộc Chân Vũ ở thành Chân Vũ”.
Chân Vũ Phàm lộ ra một nụ cười tự nhận là hiền hòa, nói: “Hãy nể mặt tại hạ mà dừng tay đi”.
“Nể mặt ngươi? Mặt mũi của ngươi rất đáng giá sao?”
Lúc này Tần Ninh thản nhiên nói.
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Chân Vũ Phàm lập tức cứng ngắc.
“Thứ ta ghét nhất chính là có những người còn chẳng biết cái gì mà lại nói hãy quên đi, không có chuyện gì to tát cả”.
“Chán ghét nhất chính là... câu nói hãy nể mặt ta này!”
Lúc này khuôn mặt của Chân Vũ Phàm đã hoàn toàn đỏ rực.