Lúc này hai người Lý Nguyệt Phong và Tần Phương Tự cùng bước chân ra.
Huyết Ninh Nhi vội vàng đón lấy cha mình.
Giờ phút này, xương cốt hai tay của Huyết Phương Đông vỡ vụn, mềm oặt ở bên người, sắc mặt trắng bệch.
Suýt nữa là chết rồi.
Hơn nữa còn suýt chết trong tay một tên nhóc cảnh giới Hư Thánh tầng năm.
“Lý sư huynh, Tần sư huynh, kẻ này tuy là Hư Thánh tầng năm, thế nhưng thực lực rất kỳ quái, chiêu thức lại đặc biệt, hai vị sư huynh cẩn thận”.
“Yên tâm đi!”
Lý Nguyệt Phong nhìn về phía Huyết Ninh Nhi, cười nói: “Huyết sư muội không cần lo lắng, ma đầu như thế nên giết!”
“Ngông cuồng làm điều ác trong vùng đất Vạn Ma, ngươi cho rằng không ai trị được ngươi ư?”
Tần Ninh nghe vậy thì cạn lời.
“Ngươi cái nào một con mắt nhìn thấy ta quát tháo làm ác rồi?”
Vừa nói xong, Tần Ninh liền sải bước ra, khí thế trong cơ thể lại mạnh hơn mấy lần.
Thấy cảnh này, hai người đều vô cùng cẩn thận.
Nói thì dễ, thế nhưng Tần Ninh trước mắt lại mang đến cho người ta cảm giác không có dễ dàng như vậy.
“Giết!”
Hét lên một câu, hai người lao ra trong nháy mắt.
Cả người Tần Ninh tiến vào trong cơ thể con voi lớn kia, sải bước ra, con voi lớn cũng bước ra một bước.
Sức mạnh kinh khủng bá đạo mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ rõ ràng.
“Hai chúng ta đã tìm thấy thánh lực ẩn chứa trong con voi của ngươi rồi, cũng không khó để chống cự”.
“Cho dù có vài chỗ khó chơi, thế nhưng sẽ không làm gì được hai người chúng ta, ngược lại ngươi sẽ bị hai người chúng ta giết chết!”
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Thật sao?”
“Một con không đủ, vậy hai con thì sao?”
Vừa nói xong, Tần Ninh liền sải bước ra, thế mà bên cạnh con voi lớn lại ngưng tụ ra thêm một con voi thứ hai.
Hai người Lý Nguyệt Phong và Tần Phương Tự đều biến sắc.
“Một cú không dẫm chết được hai người các ngươi, nếu toàn bộ tám cái chân đều dẫm thì sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.
Lúc này hai con voi lớn đồng thời lao ra.
Những tiếng ầm ầm vang lên, hai con voi lớn đi giữa không trung lại như dẫm lên đất bằng, lao thẳng về hướng Lý Nguyệt Phong và Tần Phương Tự.
Ầm ầm! Hai tiếng rền vang đột nhiên vang lên.
Lúc này cơ thể hai người lùi lại bình bịch.
Tần Ninh lại tới gần thêm nữa.
Hai người ra sức chống cự, thế nhưng sao có thể chống đỡ lại được.
Máu me nổ tung, giờ phút này hai người không ngừng rên rỉ.
“Dừng tay!”
Tần Phương Tự gầm thét lên: “Ta chính là đệ tử của trưởng lão Thương Long điện - Long Phi Khánh, ngươi dám đụng đến ta, chắc chắn sẽ phải chết”.
“Cút!”
Giờ phút này Tần Ninh lạnh lùng quát lên một tiếng, con voi lớn liền nhấc chân lên dẫm nát cánh tay của Tần Phương Tự, bây giờ Tần Ninh giống như ma đầu nhìn từ trên cao xuống.
“Đệ tử của Long Phi Khánh?
Ta giết các ngươi mà còn thèm để ý các ngươi là đệ tử của ai ư?
Dám cản ta, nhất định phải chết!”
Giờ phút này, ánh mắt Tần Phương Tự chứa đầy vẻ hoảng sợ.
Con voi lớn cũng đạp chân xuống.
Ầm... Tiếng nổ tung vang lên.
Hai người máu thịt be bét, chết oan chết uổng.
Giờ phút này, sắc mặt Huyết Ninh Nhi trắng nhợt.