Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Phần Nhân không nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện mà lại thấy... một con chó, một con chó có sừng đi tới, liền hơi sững sờ.





"Nhìn cái gì?"





Phệ Thiên Giảo ho khan một cái, nói: "Ta chính là thú cưỡi số một của Ngự Thiên Thánh Tôn - Phệ Thiên Giảo, Tần Ninh đã ra ngoài rồi, dẫn ta ra ngoài sơn môn xem đi!"





Nguyệt Phần Nhân ngơ ngác, lập tức đi lên phía trước dẫn đường.





Phệ Thiên Giảo cảm thấy bất đắc dĩ.





Rất bất đắc dĩ.





Nó quên đường.





Không sai, cơ hồ tám vạn năm đã không ra khỏi Ám Thiên cốc rồi. Bây giờ Thánh Thú tông có dáng vẻ như thế nào nó còn không nhớ rõ nữa là...





Ai bảo trí nhớ của nó từ đầu đã không tốt lắm cơ!





Lúc này, ngoài sơn môn.





Hơn mười vị đệ tử nhìn chằm chằm cô gái mặc váy sam màu xanh, dáng người tinh tế, gương mặt tuyệt sắc ở trước mắt này, vẻ mặt vô cùng cảnh giác





"Cô gái xinh đẹp này tới tìm tông chủ làm gì nhỉ?"





"Ai biết được!"





"Hay đây là thê thiếp gì đó của tông chủ?"





"Có khả năng..."





Mấy tên đệ tử nhỏ giọng nghị luận.





Lần trước Diệp tộc tới, Tần Ninh bá khí đuổi đi giúp tam tông bọn họ được thở ra một hơi. Cho nên đệ tử tam tông càng thêm công nhận Tần Ninh.





Mặc dù Tần Ninh chỉ là Thiên Thánh nhất phẩm, nhưng mà... nội tình cùng phách lực của hắn không phải ai cũng có!





"Sương Nhi..."





Có một người bước ra khỏi sơn môn.





Chính là Tần Ninh!





"Tần Ninh!"





Nhìn thấy Tần Ninh, vẻ nghiêm nghị trên mặt Vân Sương Nhi giảm đi mấy phần, thay vào đó là một tia mong nhớ.





"Sao đích thân nàng lại tới đây thế? Không phải ta cho Cửu Anh đi tìm các nàng sao?"





Tần Ninh cầm tay Vân Sương Nhi, khẽ cười nói: "Mới cách xa không bao lâu mà, đã gầy hơn chút rồi..."





"Có phải là Cửu Anh lười biếng nên không muốn đưa các nàng tới không?"





"Xảy ra chuyện rồi, Tần Ninh".





Vân Sương Nhi lại nói: "Tiên Nhân phu nhân, thê tử của Dương Thanh Vân cũng đã đột phá trói buộc để phi thăng Cửu Thiên, lên đến Hạ Tam Thiên".





Vân Sương Nhi vội vàng nói.





"Đây là chuyện tốt mà".





"Chàng cũng biết đồ đệ Thanh Vân của chàng không muốn đi cùng chàng đến đây là vì muốn chờ thê tử mình đúng không. Nhưng ban đầu chúng ta đã tìm được Tiên Nhân, vốn đang định đưa cô ta về Thanh Minh thì lại bị cướp đi mất!"





"Bị cướp?"





"Không sai".





Vân Sương Nhi vội vàng nói: "Bị người cướp đi, chúng đi về phía Yến Châu, Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương đã dẫn theo vài vị Thiên Nhân nhất phẩm trong Thanh Minh đuổi theo rồi".





"Cửu Anh hiện tại tuy nói là Thiên Thánh tam phẩm nhưng như vậy cũng không đủ, nên sau khi bàn luận thì ta liền đến đây tìm chàng trước".





Nghe vậy, Tần Ninh nhíu mày.





"Đừng nóng vội, chuyện cụ thể ra sao thì vừa đi đường vừa nói".





"Ừm!"





Tần Ninh vẫy tay một cái, Nguyên Hoàng cung xuất hiện.





Mà cùng lúc đó, Tần Ninh hơi nhăn mày.





"Chó con, quay lại đây".





Một tiếng quát tháo vang lên.





Phệ Thiên Giảo hậm hực đi ra.





Nó chỉ đến đây hóng chuyện thôi, sao lại bị bắt rồi?





"Đi với ta một chuyến".



"Ta không đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK