Thời Thanh Trúc nhàm chán nói: “Mọi người nói chuyện đi, đã lâu ta không gặp Phệ Uyên, đi chơi đây!”
Advertisement
Nói xong, Thời Thanh Trúc bắt được Phệ Thiên Giảo đang muốn chạy trốn, bay lên không...
Lúc này, Dương Thanh Vân bật cười: “Thanh Trúc sư mẫu tính nết vẫn rất trẻ con, nhưng... thiên phú rất khủng bố...”
Advertisement
Lý Huyền Đạo lại cười: “Sáu mươi năm qua, sư huynh cũng đi từ Thánh Đế nhất hợp đến Thánh Đế viên mãn, không thể tự coi nhẹ mình được”.
“Đệ cũng tới cảnh giới Thiên Thánh Đế rồi kìa!”
“Không thể so sánh như vậy được”.
Lý Huyền Đạo lại nói: “Ta từ Thánh Đế viên mãn đi lên Thiên Thánh Đế, còn sư huynh thì từ nhất hợp đến viên mãn, tốc độ hơn ta nhiều”.
Nhìn hai đồ đệ nhường nhau như vậy, Tần Ninh không khỏi nói: “Bớt ba hoa lại, ta đã nói rõ với các ngươi về tình hình của Thanh Trúc rồi mà. Không thì thử khởi tử hoàn sinh một lần xem có thần hiệu như vậy được không?”
Nghe vậy, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, Tần Ninh đi đến đình nghỉ mát.
“Nói đi, có chuyện gì”.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.
Dương Thanh Vân chắp tay nói: “Sư phụ, sáu mươi năm qua, số đan dược và thánh khí có được từ di tích của Thanh Tiêu Đại Đế đã được chia đều, lại được sư phụ dụng tâm dạy bảo nên trước mắt có thể coi như là tăng cấp rất nhiều”.
“Trong thánh vực Thiên Hồng có mười chín Thánh Đế”.
“Thánh vực Đại Võ có ba mươi sáu Thánh Đế”.
“Thánh vực Thanh Tiêu có năm mươi bảy Thánh Đế”.
“Thánh vực Thiên Kiếm thì có một trăm lẻ tám Thánh Đế”.
Dương Thanh Vân lại nói tiếp: “So với sáu mươi năm trước thì đúng là một trời một vực. Lúc ấy Liễu Thông Thiên nói muốn đưa ra chứng cứ, nhưng giờ...”
“Liễu Thông Thiên vẫn luôn bặt vô âm tín, chúng ta có nên tự hành động không ạ?”
Nghe vậy, Tần Ninh lại nói: “Bây giờ Thiên Thánh Đế mới chỉ có Huyền Đạo, Nam Hiên và Thanh Trúc. Các ngươi phần lớn đều là Thánh Đế viên mãn, chưa đủ”.
“Hơn nữa, Liễu Thông Thiên nói nhanh thì ba mươi năm, lâu thì là trăm năm. Vẫn còn bốn mươi năm nữa kia mà...”
Lý Huyền Đạo lại chắp tay: “Liễu Thông Thiên này không đáng tin...”