Sắc mặt Lôi Phương Ngọc cũng khó coi.
Cái tên Ninh Khâm kia có phần kiêu ngạo quá mức rồi.
Tuy nói là nhằm vào Lục Sơn Triết, nhưng trong trình độ nhất định cũng đã coi thường Lôi Phương Ngọc hắn ta rồi.
“Hải Khâm công tử, mời!”
“Mời!”
Hai người giờ phút này, đứng yên nhìn nhau.
Trường kiếm của Lôi Phương Ngọc động đậy một cái, kiếm mang lóe lên.
Lúc này hai tay Tần Hải nắm chặt, hai quả đấm đập ra.
Ầm…
Trong khoảnh khắc, hai thân ảnh đụng vào nhau.
Tiếng đùng đoàng tràn ngập toàn bộ lôi đài.
Dần dần, sắc mặt Khương Như Yên có chút thay đổi.
Hải Khâm.
Tần Hải!
Ninh Khâm.
Tần Ninh!
Nhất định là Tần Hải, Tần Hải chưa chết, hơn nữa đã đạt đến cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp.
Lúc này Khương Như Yên đè nén kích động trong lòng.
Tần Hải chưa chết.
Hơn nữa còn đi đến thư viện Thái Hư.
Nhưng chẳng lẽ Tần Hải không biết, hôm nay có cục diện gì?
Biết rồi còn tới đây?
Lúc này trong lòng Khương Như Yên hoảng loạn không yên.
Mà cùng lúc, giao chiến giữa hai người Tần Hải và Lôi Phương Ngọc đã hoàn toàn triển khai ra.
Bên trong tường ranh giới, hai thân ảnh công kích nhanh mạnh.
Từng luồng linh khí phân tán khắp nơi.
Khí sát phạt vô cùng cường đại.
Chỉ là bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra.
Tần Hải không phải đối thủ của Lôi Phương Ngọc.
Tiếp tục giao chiến, Tần Hải chắc chắn thất bại không phải nghi ngờ.
“Đây chính là tự tin của vị huynh đệ Ninh Khâm kia sao? Thật là khiến người ta quá thất vọng đấy chứ?”
Lôi Phương Ngọc lạnh lùng khinh miệt cười một tiếng.
Hắn ta còn tưởng rằng, Hải Khâm thật lợi hại, có thể khiến Ninh Khâm làm nhục Lục Sơn Triết trước mắt mọi người.
Cũng chỉ có như thế!
Xem ra vùng đất Bắc Lan chưa bao giờ thiếu hạng người tự đại.
“Khiến ngươi thất vọng sao?”
Tần Hải lúc này cười một tiếng.
“Vậy thì thử một chút sức mạnh tam mạch đi!”
Lời vừa dứt, bên trong cơ thể Tần Hải, từng luồng sức mạnh ngưng tụ.
Đoàng đoàng đoàng...
Trong nháy mắt, ba tiếng nổ tung trầm thấp lúc này vang lên.
Giống như trong cơ thể Tần Hải nứt ra thứ gì đó vậy.
Trong chốc lát, ánh mắt Tần Hải lạnh lùng.