Ai cũng phát điên từ lâu.
Cốc Tân Nguyệt nhăn mày, nhìn tất cả với vẻ ghê tởm.
“Thôi vậy, giết hết đi!”
Cốc Tân Nguyệt chậm rãi lẩm bẩm.
Râu cá trê cũng chỉ cười lớn, không thèm quan tâm.
Giết?
Hắn ta đạt cảnh giới Thông Thiên ngũ bộ đấy.
Bất kể là Cốc Tân Nguyệt hay Tần Ninh thì khí tức trên người đều rất yếu, mà còn rất trẻ.
Tuổi trẻ như thế, không thể nào đạt đến cảnh giới Hóa Thần được.
Râu cá trê cười khà khà, đã vội vàng đến mức muốn cởi quần áo ra rồi.
“Cầm thú, chịu chết đi!”
Một tiếng quát đột nhiên vang lên vào lúc này.
Trong nháy mắt, có hai người trực tiếp tuôn ra.
Hai người này từ trong bóng tối xông ra, tốc độ cực nhanh.
Râu cá trê chưa phản ứng kịp thì đầu đã rời khỏi cổ.
Nhất thời, hơn mười người lính đánh thuê tái mét mặt mày.
“Lưu Phương Nhi!”
“Lưu Tường!”
Thấy hai người này, hơn mười người tức thì chửi ầm lên.
“Lưu Diễm các, các ngươi đúng là âm hồn bất thiện!”
Một võ giả quát lên.
“Giết đệ tử của Lưu Diễm các chúng ta xong còn muốn chạy à? Giết hết đi!”
Hai thanh niên đứng đầu cũng quát lên.
Tức thì, bốn năm người lập tức lao ra.
Mấy người đó đều ở cảnh giới Hóa Thần.
Mà hơn mười người lính đánh thuê cũng không có ai ở cảnh giới Hóa Thần.
Đây chỉ đơn giản là một trận tàn sát.
Cốc Tân Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì lông mày cũng giãn ra, tiếp tục ngồi yên vị, thanh nhã gặm xương thú trong tay.
Chiến đấu bắt đầu nhanh.
Kết thúc càng nhanh hơn.
Hai thanh niên kia lúc này đi lên, nhìn Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
“Hai vị không bị kinh sợ chứ?