Ở lại một thời gian?
Đùa sao?
“Ơ... Tổ sư gia... Chúng ta đến đây thám hiểm chứ đâu phải du ngoạn ạ...”
Tần Ninh kiên nhẫn nói: “Phải chờ, có lẽ là mấy ngày, hoặc mấy tháng, nhưng sẽ không quá một năm, cho nên cứ ở đây chờ đi!”
“Thánh cảnh Vị Ương sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn đâu, chúng ta không sợ phải chờ thêm vài tháng”.
Tấn Triết lập tức hỏi: “Vậy chúng ta chờ gì ạ?”
“Chờ một cơn mưa!”
Tần Ninh nói: “Chờ một lần mưa to gió lớn, mưa bão phô thiên cái địa!”
Chờ mưa?
Chờ mưa làm gì?
Lúc này, cả ba đều kinh ngạc không thấu.
Nhưng dù thế thì Tần Ninh cũng không nói gì thêm nữa.
Ba người lần lượt tản ra.
Tần Ninh lúc này nhìn mảng núi lõm xuống, sắc mặt mang theo vài phần cô độc. Hắn ngồi dưới một tán cây lộ ra, im lặng thật lâu.
Thời gian dần trôi qua, không bao lâu sau, Nhan Như Họa đột nhiên quay về, thở hồng hộc nói với Tần Ninh.
“Tổ sư gia!”
Nhan Như Họa vội nói: “Con đụng phải một nhóm người”.
“Là tộc Đoạn Tình, đám người đó đang vây giết Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương...”
Nghe vậy, Tần Ninh nhướng mày.
“Giản Bác và Tấn Triết đã qua đó rồi ạ, con đến đây để báo cho người một tiếng!”
Nhan Như Họa vừa dứt lời thì Tần Ninh lập tức đứng dậy, nhìn ra nơi xa rồi nói: “Đi!”
Cùng lúc đó, tại một vùng rừng khác lồi ra cách bên ngoài khoảng mười mấy dặm, có một nhóm người đang bị mấy chục người khác vây ở giữa.
Nhóm này cũng có đến mười mấy người.
Dương Thanh Vân, Tiên Nhân, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều có mặt.
Mà người cầm đầu nhóm mấy chục người vây quanh đó đang lạnh lùng nhìn về bọn họ.
“Là người của tộc Đoạn Tình!”
Diệp Viên Viên lúc này đi ra nói: “Các ngươi không sợ chết sao?”
“Tần Ninh đã nói nước sông không phạm nước giếng, các ngươi có ý gì đây?”
Lúc này, kẻ cầm đầu lại cười đáp: “Nước sông không phạm nước giếng?”