Hạ Phương Ki bây giờ thật sự không muốn giết Tần Ninh.
Bản thân lão rùa là cảnh giới Hoá Thần cửu chuyển, mà lão già kia nhìn có vẻ yếu ớt nhưng ông ta lại hoàn toàn không thể nhìn thấu được thực lực của người này.
Hoặc là vô cùng mạnh mẽ, hoặc là không có chút tu vi nào cả.
Thế nhưng không có chút tu vi nào, có thể sao?
Cho nên trong lòng ông ta vẫn có chút kiêng dè, chỉ muốn lấy lại Cửu Hoang chiến xa.
“Tha cho ta một mạng? Ông quá đề cao bản thân mình rồi đấy...”
Lúc này, một giọng nói ôn hoà bỗng vang lên.
Tần Ninh hành động rồi!
Hắn sải bước ra, lúc này, bóng người khổng lồ kia cũng chuyển động theo.
Thân hình vốn bị ánh sáng tím cắt qua, giờ đang dần khôi phục lại dưới tốc độ mà mắt thường có thể thấy.
Tần Ninh lúc này bước ra, nhìn về phía Hạ Phương Ki và từ từ nói: “Ta nói lời giữ lời, hy vọng ông cũng vậy, nếu không, cũng đừng trách ta vô tình”.
Đoàng...
Tần Ninh nói xong, vung tay lên.
Đoàng.... Đoàng...
Mặt đất lúc này vang lên tiếng nổ, tất cả mọi người đều cảm thấy trời đất lúc này đều bị dấu bàn tay kia bao trọn lấy.
Người khổng lồ kia lúc này trực tiếp đánh ra, mà trong bàn tay đó bỗng xuất hiện một ánh kiếm.
Ánh kiếm dài trăm trượng, uy năng cái thế.
Nhìn kỹ lại thì ánh kiếm kia nhìn giống như chín con giao long đang buộc lại với nhau, tiếng nổ vang lên liên tục.
“Chém!”
Tần Ninh bước ra, một tay vung lên, một kiếm rơi xuống.
Soạt....
Tứ phương lúc này trực tiếp bị cắt ra.
Một kiếm kia bay thẳng về phía Hạ Phương Ki.
Rầm...
Có âm thanh nặng nề vang lên, cả người Hạ Phương Ki lúc này bị đánh rơi xuống đất, lún xuống sâu tạo thành cái hố ngàn trượng, đáng sợ vô cùng.
“Quốc quân!”
“Quốc quân!”
Một đám người của cổ quốc Đại Hạ đều biến đổi sắc mặt.
“Giết hắn!”
Nếu tính mệnh của Hạ Phương Ki bị uy hiếp, vậy bọn họ cũng đừng mong được sống yên ổn.