“Là do sư tôn dạy tốt!”
Thạch Cảm Đương lại bắt đầu nịnh nọt.
“Cẩn thận ngẫm lại đi, Lý Nhàn Ngư, tới lượt ngươi!”
“Vâng!”
Lúc này, Lý Nhàn Ngư thở ra một hơi rồi đi thẳng tới bãi đá.
Sau đó ngồi xuống.
Ước chừng bốn giờ đồng hồ sau, Lý Nhàn Ngư mới rời khỏi bãi đã, hai mắt sáng ngời nhưng lại có thêm một tia xấu hổ.
Tần Ninh an ủi nói: “Con đường võ đạo của ngươi, ngay từ ban đầu không phải là do ta dẫn dắt, chỗ thiếu hụt nhiều hơn một chút, bây giờ sửa chữa cũng không phải là vấn đề!”
“Vâng!”
“Giang Bạch!”
Tần Ninh nhìn về phía Giang Bạch.
Giang Bách hít sâu một hơi rồi tiến vào bãi đá.
Vù…Trong Tư Vô Nhai, vách đá loé ra hào quang.
Một giờ sau! Giang Bạch uổng công đi ra.
“Giang linh biến thành, con đường của ngươi là mắt thấy tai nghe, tự mình chứng kiến con đường của hàng vạn hàng nghìn võ giả, sau đó tìm ra con đường tốt nhất cho mình rồi tu luyện đến bây giờ, có chút thú vị…”, Tần Ninh cười nói.
Giang Bạch gật đầu.
Hắn ta vốn là thiên thượng giang giang linh, chỉ là một sợi linh phách mà thôi.
Do có cơ hội và duyên phận mà ngưng tụ thành thân thể, trở thành một con người thực sự.
Mà khi hắn ta còn là giang linh, hắn ta đã chứng kiến rất nhiều thứ.
Thế gian trăm sắc thái! Cho nên, con đường võ đạo của hắn ta, không có nhiều chỗ thiếu hụt.
“Viên Viên, cô thử xem?”
Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên, khẽ cười nói.
Diệp Viên Viên gật đầu, trực tiếp đi ra.
Nàng ngồi tĩnh tọa phía trên bục đá.
Khoảng chừng một khắc thời gian, Diệp Viên Viên mở mắt ra.
“Nhanh như vậy…”, Thạch Cảm Đương sửng sốt.
“Cửu Chuyển Linh Lung Thể, thể chất độc đáo, có thể tự động thay đổi những chỗ thiếu hụt”.
Vẻ mặt Thạch Cảm Đương hâm mộ.
Thiên tài quả nhiên có chỗ độc đáo của thiên tài.
“Nguyệt Nhi, đi thử xem!”
“Ừ!”
Cốc Tân Nguyệt đi lên bục đá bên kia, chậm rãi khoảng sau một nén nhang, Cốc Tân Nguyệt cũng đi xuống.
Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư và cả Thạch Cảm Đương tặc lưỡi.
Thật sự không đơn giản mà! Thời gian càng ngắn thì chứng minh từ cảnh giới cửu môn đến bây giờ, trong lúc tăng cảnh giới thì càng ít lối rẽ.
Diệp Viên Viên và Cốc Tân Nguyệt thật sự không đơn giản.
Ngược lại bọn họ thực sự còn kém nhiều lắm.
“Sư phụ, người không đi thử một chút sao?”
“Ta không đi!”
Nghe được lời này, Thạch Cảm Đương không nhịn được nói: “Người thử một chút đi, chẳng lẽ từ lúc tu hành đến bây giờ người không có một chút khiếm khuyết nào…”, “Ta thật sự không có một chút khiếm khuyết nào”.
Vừa dứt lời, cả ba người Thạch Cảm Đương đều lắc đầu.
“Không tin sao?”
Tần Ninh dứt lời liền đi lên phía trên bục đá.
Vù… một âm thanh nhất thời vang lên.
Hào quang chiếu rọi hai bên vách núi.
Nhưng mà, bên trong luồng sáng đó lại trống rỗng.
Tần Ninh. vốn dĩ không có ý định đi vào, đứng giữa bục đá cười nói: “Bây giờ thì tin chưa?”
Ba người Giang Bạch chết lặng gật đầu.
Thật sự không có sai sót! Làm sao có thể chứ! Trên con đường võ đạo, ở một đoạn đường nào đó muốn duy trì sự viên mãn thì có lẽ còn có thể.
Nhưng mà tất cả cảnh giới đều đạt viên mãn… này cũng quá khoa trương rồi!
“Khó trách sư phụ có thể dùng cảnh giới Thiên Nhân Nhị Bộ chém giết với Thiên Nhân Thất Bộ, cảnh giới Thiên Nhân Tam Bộ thì chém giết cảnh giới Bán Vương”
Lý Nhàn Ngư ra vẻ đương nhiên nói: “Dựa vào sự viên mãn của sư phụ trên con đường tu hành thì tất cả những Thiên Nhân Nhị Bộ, thậm chí các võ giả khác, đều không đáng nhắc đến”.
“Tốt lắm”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Tư Vô Nhai này đã xong, thừa dịp các ngươi bây giờ có ít nhiều hiểu biết với thiếu sót của cảnh giới, mang các ngươi đến Cải Quá Nhai luôn”.
“Cái này không có…”, Tần Ninh cũng nói: “Cải Quá Nhai cùng tồn tại với Tư Vô Nhai”.
Đứng ở phía trên bục đá, Tần Ninh bình thản nói: “Chẳng qua, nếu tiến vào Cải Quá Nhai thì không phải chuyện trong một hai canh giờ, dựa theo chỗ thiếu sót trong cảnh giới của các ngươi mà nói thì đại khái cần khoảng năm đến mười lăm ngày”.