Bịch…
Một khắc sau, Lý Nhàn Ngư hiểu lời Tần Ninh nói.
Một côn của Tần Ninh cũng không trực tiếp đánh vào mũi cự kiếm.
Ngược lại là đánh trúng vị trí chính giữa cự kiếm.
Trong nháy mắt, mũi cự kiếm lệch ra.
Kiếm uy kia ầm một tiếng, đánh vào trên võ đài, nổ bể ra.
Lúc này Tần Ninh lại mở miệng: “Sức mạnh bị lệch hướng, công kích của đối thủ, cũng bị ngăn cách, chớp mắt không có cách nào công kích lại”.
“Nhưng ngươi có thể nhân cơ hội giết ra”.
“Giết thế nào?”
“Lúc trước giữ lại một sức mạnh cực nhỏ, bây giờ… vừa vặn thi triển”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, vị trí đỉnh vãng sinh côn lại một lần nữa bắn ra một luồng ánh sáng.
Ầm…
Ánh sáng kia trực tiếp xuyên qua ngực Trương Minh Ngọc.
Máu tươi nổ tung, Trương Minh Ngọc kêu thảm một tiếng, rơi bịch đập xuống đất.
Lúc này thân ảnh Tần Ninh hạ xuống, thu hồi vãng sinh côn.
“Sức mạnh nắm trong tay là một phương diện, kinh nghiệm giao chiến cũng là một phương diện”.
“Thạch Cảm Đương, không thiếu kinh nghiệm giao chiến, nhưng ngươi thiếu, biết chưa?”
Lúc này Lý Nhàn Ngư không kìm được hưng phấn, gật đầu.
Sư tôn quả thật rất mạnh!
“Tần Ninh, ngươi khiêu khích Thanh Giáp Vệ, đây là tội chết ở Bắc Ninh các!”
Lúc này Trương Minh Ngọc u ám nói.
“Tội chết?”
Tần Ninh dửng dưng cười: “Các chủ các ngươi không nghe lời, ta cũng kéo qua đánh, ngươi còn nói ta tội chết?”
“Hỗn xược, bêu xấu các chủ, ngươi tự tìm cái chết”.
“Nói thêm câu nữa, có tin ta làm thịt ngươi không?”
Tần Ninh chẳng buồn phí lời.
Sắc mặt Trương Minh Ngọc lạnh lẽo.
Tần Ninh quá ngông cuồng rồi.
Nơi này là Bắc Ninh các!
“Thạch Cảm Đương, chuyện tốt ngươi làm, chờ bị trừng phạt đi!”
“Nghe không hiểu tiếng người phải không?”, Tần Ninh bước ra, tay cầm vãng sinh côn, nhàn nhạt nói: “Ta cho ngươi câm miệng”.
Trương Minh Ngọc sắc mặt lạnh đi.
“Ngươi thử xem!”
“Được đấy!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh chỉ ngón tay.
Bịch…
Một tiếng nổ tung lúc này vang lên.
“Tần công tử, cần gì phải hỏa khí lớn như vậy?”
Một tiếng cười ôn hòa vang lên.
Một thân ảnh lúc này phá không đi tới, thân ảnh hạ xuống, ra tay ngăn Tần Ninh.
“Phó các chủ Trương Lãnh!”
Cốc Tân Nguyệt nhìn người đến, nói: “Hai con trai của ông thật phách lối, Tần công tử là khách quý của các chủ, ông phải biết chứ?”