Mà đệ tử Thanh Vân tông cũng bắt đầu mặc lại đồng phục tông môn, thứ mà bình thường bọn họ chẳng thèm mặc.
Hôm nay, có thể nói là chuyện may mắn duy nhất của Thanh Vân tông trong vòng một trăm năm qua.
Hơn nữa lại còn vang dội thế này, không thể không hào hứng được.
Thanh Vân tông không có quan hệ gì, nhưng Thiên Đạo lâu thì có.
Lần này Thiên Đạo lâu gả con gái ra, dù thế nào thì các thế lực phụ thuộc Thiên Đạo lâu cũng phải tới chúc mừng.
Cũng không thể để mất mặt được.
Bên ngoài Thanh Vân tông có đệ tử chia nhau đứng.
Tới giờ khắc này, năm đại trưởng lão mới cảm nhận được, mấy trăm đệ tử đúng là không đủ dùng mà. Đến cả Tân Húc, Phù Hoán, Tống Đại Hải cũng phải bận rộn hỗ trợ.
Lúc này mọi người đều vui vẻ không thôi.
Từ sáng sớm, Tần Ninh đã bị năm đại trưởng lão kéo dậy, chờ ở trong đại điện Thanh Vân.
“Sao ai cũng khẩn trương thế hả? Có phải mấy người lấy vợ đâu?”, Tần Ninh nhìn năm đại trưởng lão kích động như thế, cạn lời nói.
Năm vị trưởng lão cũng cười hì hì.
Không phải là bọn họ lấy vợ, nhưng còn hơn cả thế nữa.
Thanh Vân tông ở khu Đông Bắc của vùng đất Cửu U không có danh tiếng gì, lần này kết hôn với bên Thiên Đạo lâu, tiếng tăm cũng tăng lên nhiều.
Cộng thêm Thiên Đạo lâu mạnh mẽ cỡ nào chứ? Ôm chặt cái bắt đùi này, Thanh Vân tông chắc chắn sẽ không tàn lụi nữa.
Quan trọng nhất là, bọn họ sau này sẽ thành thông gia với Thiên Đạo lâu, vô hình trung sẽ khiến những người muốn đối phó với Thanh Vân tông phải suy nghĩ thật kỹ càng.
Lý Dương Chiêu là người vui nhất lúc này.
Xét về công thì Lý Nhất Phàm là đệ tử ưu tú nhất Thanh Vân tông, còn xét về tư thì cũng là huyết thống duy nhất còn lại của ông ta – cháu trai của ông ta.
“Tông chủ, đội ngũ đưa dâu sắp đến rồi, ngài nên chuẩn bị tinh thần thôi”.
Lý Dương Chiêu chắp tay nói.
“Ta biết rồi!”
Tần Ninh ngáp một cái, ngồi ở bảo tọa của tông chủ.
Chuyện này với hắn thì đúng là phiền phức.
Nhưng vì sự quật khởi của Thanh Vân tông, không thể không làm.
Oanh...