Năm đó hắn dùng thuật ngự thú để khống chế nó, trộm trứng của một con thánh thú cấp chín - Linh Thiên Vân Mãng, đồng thời cho người ta đập vỡ trứng ngay trước mặt Linh Thiên Vân Mãng.
Kết quả lúc đó nó vừa nhỏ yếu đáng thương vừa yếu đuối đã bị Linh Thiên Vân Mãng đuổi giết nửa năm trong núi.
Mỗi khi mình muốn chạy trốn ra ngoài, Tần Ninh sẽ dùng thuật ngự thú để khống chế nó trở về trước mắt Linh Thiên Vân Mãng chịu chết.
Vòng đi vòng lại.
Những năm tháng ấy quả thực là Địa Ngục.
Tần Ninh lẩm bẩm: "Ngươi có được huyết mạch của Giảo Thú, Giảo Thú đúng là rất hiếm thấy trong vạn giới, nhưng mỗi một con đều mạnh đến mức làm cho người ta run rẩy".
"Nhất định ta phải làm cho ngươi trở thành Nhị Cẩu Tử sáng chói nhất trong chư thiên vạn giới này..."
Phệ Thiên Giảo càng nghe càng sợ hãi, càng nghe càng lo lắng.
Cuối cùng thật sự không chịu được việc Tần Ninh lảm nhảm sau khi say, Phệ Thiên Giảo trực tiếp lấy bình rượu ra đập vào đầu Tần Ninh choang một tiếng, sau khi đập ba bốn bình rượu, Phệ Thiên Giảo mới hài lòng gật đầu, cuối cùng lấy cái bình rỗng ra đội lên đầu Tần Ninh.
Ngay sau đó, giống như là nghĩ đến cái gì, Phệ Thiên Giảo duỗi móng ra cào nát quần áo của Tần Ninh.
Tiếng nói kia đã biến mất trong bình rượu, cuối cùng bây giờ Phệ Thiên Giảo mới thỏa mãn gật đầu.
Rốt cuộc cũng được yên tĩnh!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu vào trong sơn cốc.
Phệ Thiên Giảo cảm giác mình rất chóng mặt, dùng hai chân vuốt vuốt hai mắt mình, lại phát hiện ra có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
"Gâu..."
Nó bị dọa đến mức kêu lên một tiếng, Phệ Thiên Giảo vội vàng ngồi thẳng, nhìn về phía Tần Ninh.
"Sao... Sao thế..."
Tần Ninh nhìn về phía Phệ Thiên Giảo như đang điều tra, mở miệng nói: "Là ngươi úp bình rượu lên đầu ta đúng không?"
"Dĩ nhiên không phải!"
Phệ Thiên Giảo lắc đầu chó như trống bỏi, phủ nhận nói: "Hôm qua ngươi uống nhiều, lại không ép rượu ra được nên mới khiến mình say như chết, sau đó liền úp bình rượu lên đầu, ta cũng không cản được".
"Không tin ngươi cứ nhìn cục u trên đầu ngươi xem, ngươi nhìn tay áo của ngươi cũng bị ta cào rách, vậy mà ta vẫn không thể ngăn cản ngươi được!"
Phệ Thiên Giảo vội vàng giải thích.
Tần Ninh ngơ ngác nhìn hai tay áo của mình, lại sờ lên đầu, cảm giác đau đớn vẫn còn ở đó.