"Ta không cam tâm, kết quả là Phần Thương của Phần gia còn tìm đến khiêu khích ta nên bị ta đánh một trận tơi bời, chuyện này bị cha ta biết nên đã giam ta lại".
"Ở bên trong từ đường, ta quỳ gối trước bức hoạ tổ tiên, nuôi chí quyết trở thành một người như tổ tiên, rồi quay lại đáp trả sự ức hiếp bấy lâu của Nhạc gia và Phần gia".
"Sau đó...ta ngủ luôn trong từ đường, vừa tỉnh lại thì thấy mình đang ôm thanh kiếm này, ta không biết nó là cái gì, thế nên..."
"Thế nên ăn nói bừa bãi, bảo thanh kiếm này chính là linh kiếm thất phẩm, kiếm Âm Càn à?"
Kiếm Tiểu Minh bối rối cười.
"Ta cũng không muốn lừa ngươi, nên không bán cho ngươi nữa!"
"Cho ta xem kiếm này một chút!", ấy vậy mà Tần Ninh lại đưa tay ra.
Kiếm Tiểu Minh không hiểu tại sao nhưng vẫn giao trường kiếm cho Tần Ninh.
Vỏ kiếm loang lổ vết gỉ sắt, trông rất tồi tàn, không có gì đặc biệt.
"Thanh kiếm này vô dụng lắm, vỏ kiếm sứt mẻ tàn tạ, hơn nữa còn không thể rút kiếm ra, có lẽ là tuổi đời của nó khá lâu, đã trải qua sự mài mòn của năm tháng nên vỏ kiếm và thân kiếm mới dính lại một chỗ".
Kiếm Tiểu Minh bất đắc dĩ nói: "Cha ta chính là cường giả cảnh giới Địa Võ, đã đích thân thử mà vẫn không rút được, ta vốn mang tư tưởng cầm kiếm đến lừa bịp linh khí sư của Ninh Vương Các, kiếm ít đồng trợ cấp chi phí trong nhà, không ngờ lại bị bọn họ phát hiện..."
O...ong...
Trong chốc lát, khi Kiếm Tiểu Minh đang nói chuyện, bỗng nhiên có một âm thanh khe khẽ trong trẻo vang lên khắp đại điện.
Một thanh kiếm sắc bén lạnh lẽo chợt lóe lên.
Thanh kiếm kia đã được rút ra rồi!
Lúc ấy, cả người Kiếm Tiểu Minh đứng sững như cột đá.
Tần Ninh...rút được sao?
Thanh kiếm kia, thân kiếm lóe sáng lập loè, từng đường vân mịt mờ ẩm hiện, uyển chuyển lấp lánh, biến hoá thất thường.
"Kiếm Âm Càn..."
Tần Ninh lẩm bẩm nói: "Tổ tiên nhà ngươi vẫn luôn lo lắng cho đám con cháu các ngươi đấy!"
"Cứ cất giữ kiếm này đi!"