Trận chiến giữa Ma tộc và Võ Môn cũng dừng lại.
Thánh Đế ra tay chấn động trời đất, khí thế như nuốt cả trời đất, vượt cả sông núi.
Trận chiến của bọn họ đã không có ý nghĩa nữa.
"Cút!"
Ôn Hiến Chi hét lên một câu, huyết thương đâm ra loạn xạ cứ như muốn đâm rách hư không, chém về phía bốn người trước mặt.
Oanh... Kịch liệt tiếng oanh minh, tại lúc này vang lên.
Lúc này mặt đất không ngừng run rẩy.
Bốn người trong mười hai vị Thánh Đế Ma tộc ra tay mà lại không bắt được Ôn Hiến Chi.
Dạ Phong Ly lập tức phất tay, bốn vị Thánh Đế tiếp tục xông ra.
Tám vị Thánh Đế kết hợp lại để đánh với Ôn Hiến Chi.
Chỉ là giờ phút này, Ôn Hiến Chi vẫn không hề lùi lại một bước nào.
Hắn ta biết, nếu như mình như lui, sư tôn sẽ gặp nguy hiểm.
Đây là chuyện hắn ta tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Tần Ninh đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Bốn vị Thánh Đế Dạ Phong Ly ở trên cao nhìn xuống, từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Ầm ầm... Hư không đột nhiên nổ tung, cả người Ôn Hiến Chi lùi lại, phần bụng xuất hiện mấy lỗ máu.
Trong tám vị Thánh Đế kia cũng có ba người, bị Khô Huyết Thánh Thương đâm trúng, bị thương không nhẹ.
Hai người Phong Vô Tình và Tuyết Phi Yến đứng ở bên cạnh Tần Ninh, cẩn thận từng li từng tí.
Hai người cũng hiểu, đối mặt với Thánh Đế, lấy thực lực Thánh Tôn đỉnh cao của bọn họ, căn bản không có bất kỳ sức lực phản kháng nào.
Tiếng nổ đùng đoàng đột nhiên vang lên.
Mặt đất dần dần sụp đổ.
Khí thế của Ôn Hiến Chi càng ngày càng mạnh mẽ.
"Không có tí sức lực nào".
Dạ Phong Ly lắc đầu, bàn tay nắm lại trên hư không, một chưởng ấn ngay lập tức bao phủ xung quanh cơ thể Ôn Hiến Chi, trong nháy mắt siết chặt.
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên răng rắc.
Cả người Ôn Hiến Chi bị bàn tay bao trùm, thế nhưng lại không rên một tiếng mà kiên cường chịu đựng.
"Xương cốt cũng cứng rắn phết đấy".