Vân Sương Nhi lại nói: “Hơn nữa, 7 thượng quốc lớn đều nhận được thư mới tới, không chỉ như thế, còn một số quốc chủ của thượng quốc, đế quốc khác cũng tới rồi!”
“Ừ!”
Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Công tử, người định làm thế nào?”
“Làm thế nào?”
Tần Ninh xoay lại nhìn hai cô, nhàn nhạt nói: “Nợ máu phải trả bằng máu!”
Lời nói lạnh nhạt vừa dứt thì trong không trung cũng cuồn cuộn sát khí.
Bức tượng phi với tốc độ cực nhanh, núi cao, sông chảy đều lùi lại phía sau, mười mấy con người xuất phát hướng về thành Cảnh Thiên của thượng quốc Cảnh Thiên.
…
Thượng quốc Cảnh Thiên!
Với tư cách là quốc gia đứng thứ 3 trong 7 thượng quốc lớn, thượng quốc Cảnh Thiên có uy danh lừng lẫy trong rất nhiều đế quốc, thượng quốc khác.
Cảnh Khoát, vốn là vô địch cảnh giới Thiên Võ 3 biến, trong rất nhiều thượng quốc, chỉ kém quốc chủ thượng quốc Thánh Nguyệt, Thánh Minh Hoàng và quốc chủ thượng quốc Kim Càn, Kim Ngọc Long.
Mà hôm nay, toàn thành Cảnh Thiên, có thể nói là ngựa xe đông như trẩy hội, còn xuất hiện cả tình trạng tắc nghẽn.
Quý khách đến từ các quốc gia, đế quốc, thượng quốc đổ về khiến trong đế đô chật ních toàn là người.
Hôm nay chính là ngày đại hôn của thái tử Cảnh Thượng thượng quốc Cảnh Thiên, nhưng chỉ cần là đế quốc cấp dưới thì kẻ nào dám không đến?
Bên ngoài hoàng cung, lúc này, tình trạng tắc nghẽn càng trầm trọng.
“Từng người cứ từ từ mà tới, xếp hàng đi!”
Một người đang đứng ngoài cửa chính của hoàng cung, đám cấm vệ quân đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn 4 phía.
“Phong hoàng tử, nghỉ ngơi một chút đã!”
Một đầy tớ nịnh bợ nói.
“Ta có thể nghỉ ngơi sao?”
“Cảnh Khánh Phong!”
Một tiếng quát chợt vang lên.
Minh Lãng Hiên sải bước tới, nhìn Cảnh Khánh Phong nói: “Tại sao ngươi lại giết Tần Hâm Hâm?”
“Con chó cắn người đó, không cẩn thận bị ta giết rồi. Dù sao sớm muộn cũng chết, chỉ là một con chó mà thôi, ngươi sợ cái gì?”, Cảnh Khánh Phong lạnh lùng nói.