Ta không thể đi ư?
Có ý gì thế?
Tần Ninh nhìn vào Huyền Tử Uyên, cười nói: "Ngươi bảo rằng Sương Nhi ở bên cạnh phụ thân ngươi, vậy thì sao?
Tuy phụ thân ngươi là Thiên Vương, nhưng thực lực chỉ có vậy thôi".
Nghe Tần Ninh nói thế, sắc mặt Huyền Tử Uyên tối sầm lại.
Cái gì mà... chỉ có vậy thôi... Đó chính là Thiên Vương đấy! Hiện tại, ở đại lục Vạn Thiên cũng chỉ có năm vị Thiên Vương thôi đấy! Đó là Trấn Thiên Vương Tiên Vô Tận, Huyền Thiên Vương Huyền Chấn, Tuyết Thiên Vương, Cực Thiên Vương và Vân Thiên Vương. Hơn nữa, Vân Thiên Vương còn mới được thăng cấp thôi.
Thiên Vương quả thật là những người đứng đầu đỉnh kim tự tháp.
Vậy mà... chỉ có vậy thôi... Lời của Tần Ninh hơi thái quá rồi đấy!
"Ngươi đi theo ta".
Tần Ninh đứng khoanh tay, bước ra, bình thản nói: "Đi gặp Huyền lão đầu, nếu Sương Nhi ở đó thì lấy ngươi ra đổi, còn Sương Nhi không có ở đó, ta sẽ đập ngươi nhừ tử, coi thử Huyền lão đầu có thể nói gì".
Âm thanh ừng ực vang lên.
Huyền Tử Uyên nuốt nước miếng, nhìn về phía Tần Ninh.
Đập mình... Có phải quá ác độc không?
Còn nữa, Huyền lão đầu... Hình như hắn ta đã nghe qua cái xưng hô này ở đâu rồi thì phải! Đúng rồi! Vân Sương Nhi cũng gọi phụ thân hắn ta như vậy.
Cả hai người họ thật giống nhau quá đi mất.
Lúc này, Tần Ninh nhanh chóng rời đi.
Huyền Tử Uyên lẽo đẽo đi theo sau hắn.
Thạch Cảm Đương hơi cảnh giác, nhìn về phía Liễu Bác Minh.
"Nhìn gì đấy?"
“Ngươi nên tự cảm thấy may mắn đi, vừa rồi là do ta không muốn giết ngươi, nếu không thì bây giờ cơ hội nhìn mặt ta ngươi còn không có nữa là".
"Nói cho ngươi biết, thực lực của ta chính là Thiên Nhân thất bộ, sớm muộn gì cũng trở thành Vương Giả thôi".
"Đợi ta xưng vương xong, thực lực Vương Giả tam phẩm của người còn không đủ cho ta đánh nữa là!"
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Bác Minh trở nên kì lạ.
Ông đây thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái, ngươi nghiện diễn kịch à! Thạch Cảm Đương mặc kệ mọi thứ, rồi lập tức rời khỏi.
Vào lúc này, Tần Ninh dẫn theo Mộc Phong, U Tiêu Tiêu, Thạch Cảm Đương, Giang Bạch và Lý Nhàn Ngư.
Huyền Tử Uyên dẫn theo đám người Huyền Thiên cung, cả đoàn người đi xuyên qua cánh rừng.
Tính cách Thạch Cảm Đương rất cẩu thả, luôn không chịu ngồi yên một chỗ.
Điểm này thật ra cũng khá giống với Tiên Hàm.
"Sư phụ, Luyện Yêu Trì mà người vừa mới nhắc đến là nơi nào vậy?"
Thạch Cảm Đương hỏi.
Tần Ninh đi trước dẫn đười, rồi đáp: "Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn được coi là một trong ngũ đại cấm địa, ở đó có sự áp chế đối với Vương Giả".
"Nơi đây là cấm địa của cao thủ Vương Giả nhân loại, đồng thời cũng là thiên đường của thú tộc".
"Yêu Tháp Sơn đã tồn tại từ lâu, vì thế, hiển nhiên có sẽ tạo thành một vài nơi không bình thường".
"Trong Yêu Tháp Sơn có ba đại kỳ địa".
Tần Ninh thản nhiên nói: "Kỳ địa thứ nhất chính là Yêu Tháp Cửu Trọng Thiên, ta và Tiêu Tiêu đi từ bên đó sang".
"Hơn nữa còn bắt gặp Mộc Phong lão đầu ở đó bị..."
"Ta bế quan tu luyện ở nơi đó suốt ba vạn năm, trùng hợp gặp mặt sư phụ ngươi".
Mộc Phong vội vã nói.
Má! U Vương thật không cho mình chút mặt mũi nào hết! Ta cũng biết ngại đó nha!
Ta chính là Vương Giả đỉnh cấp, là Thiên Trận Vương đấy nhé.
Thế mà ngươi bảo ta bị nhốt, sau này làm sao ta lăn lộn trên đời tiếp chứ?
Đây chính là sỉ nhục! Tần Ninh liếc nhìn Mộc Phong, hắn chỉ cười, không vạch trần lời nói của ông ta.
Lý Nhàn Ngư không nhịn được bèn nói: "Tiền bối chính là Thiên Trận Vương tiếng tăm lừng lẫy sao?"
Nghe vậy, Mộc Phong cười sảng khoái, gật đầu vô cùng vừa ý.
Tên nhóc này biết ăn nói đấy.
Mộc Phong cười bảo: "Lý Nhàn Ngư phải không?"
"Có muốn học tập trận pháp không?"
"Ta có thể dạy cho ngươi!"
"Thôi...", Lý Nhàn Ngư thì thầm nói: "Bế quan tu luyện suốt ba vạn năm mà không đột phá Thiên Vương nổi, trận pháp... Ta không có hứng thú với nó, hơn nữa, trận pháp của sư phụ ta cũng rất lợi hại...", Mộc Phong suýt nữa thổ huyết.
Giỡn mặt nhau à! Nếu Tần Ninh không có ở đây, thì ta chắc chắn phải đánh cho cái tên này ra bã mới được.
Tần Ninh nói tiếp: "Yêu Tháp Cửu Trọng Thiên, hai người các ngươi cũng chẳng cần tới đó làm gì".
"Chỗ kỳ địa thứ hai chính là Khốn Yêu Địa mà chúng ta mới đi ra".
"Trong Yêu Tháp Sơn, những Thú Vương sắp chết có tôn nghiêm của chính chúng, chúng không muốn bị những Thú Vương trưởng thành giày xéo, giẫm đạp lên tôn nghiêm của chúng".
"Do vậy, trước khi chết, chúng sẽ đến Khốn Yêu Địa chờ đợi cái chết đến gần".
"Nơi đây vốn dĩ có sự áp chế rất lớn đối với thú tộc, thế nên, nơi đây bảo tồn rất nhiều thi thể của thú tộc, lâu ngày, một chút khí huyết của bọn chúng không tiêu tan mà ngưng tụ tại nơi này".
Tần Ninh nhìn thoáng qua, rồi nói: "Đối với vỏ giả mà nói, nơi này quả thật là một nơi rất tốt, xác chết huyền thú trong đó có lẽ ẩn chứa khí huyết vô cùng mạnh mẽ, dùng chúng để tôi luyện thân thể không thể tốt hơn được".
"Thế nhưng, lần này chúng ta có việc quan trọng cần làm, không thể dây dưa ở đây lâu được".
Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch đều gật đầu đồng ý.
"Chẳng trách Cửu Anh nằm bẹp dí đến tận bây giờ...", vừa dứt lời, mọi người đổ dồn ánh mắt vào Cửu Anh đang nằm trên đầu vai Tần Ninh.
Cửu Anh lúc này quả thật có hơi uể oải, chán chường.
"Ta mới không có, Thạch Cảm Đương, ngươi dám nói bậy nói bạ nữa thì ta sẽ đánh ngươi đó!"
Thạch Cảm Đương bĩu môi nói: "Ngươi đòi đánh ta à?"
"Ta sắp trở thành Vương Giả tới nơi rồi, ngươi làm sao đánh ta được?"
"Ngươi...", Tần Ninh mặc kệ hai người tranh cãi, hắn nói tiếp: "Còn về phần Luyện Yêu Trì thì lại càng kỳ lạ hơn".
"Ở Luyện Yêu Trì, yêu thú hễ là tiến vào trong đó, nếu ở đó càng lâu, sẽ bị nó hấp thụ linh thức, khi mất linh thức, thân thể sẽ bị tan vỡ rồi trở linh thức".
"Nơi đó rất quái dị, cho dù là nhân loại tiến vào trong đó, thì linh thức cũng sẽ bị áp chế rất lớn!"
"Thậm chí, trước kia, ta còn nghi ngờ, trong Yêu Tháp Sơn có sự áp chế rất lớn đối với linh thức của Vương Giả và Thiên Vương, chính là bởi sự tồn tại của Luyện Yêu Trì".
Đám người Thạch Cảm Đương như bừng tỉnh, hiểu rõ nguyên do.
Cấm địa này quả thật rất kỳ lạ.
Lúc trước, khi đến hải đảo Thiên Ngoại, bọn họ chỉ chạy thẳng tới hải đảo Thiên Ngoại mà thôi, không tiến sâu vào bên trong đó.
Liệu sâu bên trong hải đảo Thiên Ngoại có phải càng thêm kì diệu không.
Đến bây giờ, ai nấy cũng đều có thể nhìn ra được nơi đây không bình thường, nó rất kỳ dị.
Thế nhưng, có Bàn Nhược châu ở đây, Vương Giả có thể vào đó, thật sự quá tốt rồi.
"Vậy sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Nhất Tuyến Sơn!"
Nhất Tuyến Sơn ư! Nghe vậy, ngay cả Huyền Tử Uyên cũng đều vô cùng kinh ngạc.
"Ý của U Vương là, Thiên Đế các ẩn náu trong Nhất Tuyến Sơn sao?"
Huyền Tử Uyên khó tin hỏi.
"Có lẽ là vậy".
Tần Ninh lẩm bẩm đáp.
Lúc này, hắn không quan tâm đến gì nữa, tất cả chỉ vì tóm được Thiên Đế các.
"Nhất Tuyến Sơn là nơi nào vậy?"
Thạch Cảm Đương ngạc nhiên hỏi.
Hắn ta quả thật không biết đó là đâu.
Huyền Tử Uyên giải thích: "Giữa hai đại cấm địa Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn không có phân cách rõ ràng".
"Mà nơi phân cách hai cấm địa ấy chính là Nhất Tuyến Sơn, nó là một vách núi sâu, cũng có người gọi nó là Nhất Tuyến Thiên!"
Mọi người vô cùng bất ngờ.
Hóa ra còn có một nơi như vậy.
"Nhất Tuyến Sơn có hai ngọn núi tiếp giáp với nhau, hai ngọn núi này trông như hai mặt của vách tường, ở giữa chúng chỉ có một vết rạn rộng khoảng chừng một mét".
"Vết nứt ấy sâu không thấy đáy, chẳng biết sâu đến mức nào".
"Năm xưa, Vương Giả không thể đi vào cấm địa, chỉ có Thiên Nhân mới được tiến vào, không ít Thiên Nhân của Huyền Thiên cung chúng ta tiến vào cấm địa, cuối cùng bọn họ đều bỏ mạng ở Nhất Tuyến Sơn".
Lời này của hắn ta khiến cho nhiều người kinh ngạc.
"Nơi này, chẳng có ai biết được trong nó đáng ẩn giấu điều gì... nó rất nguy hiểm!"
Thạch Cảm Đương nghe vậy, hai mắt rực sáng.