Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Rắc một tiếng.







Âm thanh của Cảnh Nguyên Xuân tiêu tán.







Advertisement



Hai mươi người, không một ai sống sót.







Tần Ninh vỗ vỗ quần áo, nhìn thấy một đống hỗn độn thì thở ra một hơi.







Advertisement



Lúc này, đạo sĩ áo đỏ tiến lên, cười haha nói: “Tần công tử lợi hại, lợi hại, có tấm lòng chính nghĩa, có tấm lòng chính nghĩa”.







Tần Ninh liếc mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ, sau đó nói: “Đi thôi, tiến vào trong Hồng Sơn nhìn xem”.










Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, do dự một lát.







“Không sao đâu, không cần để ý, đều đến đây, đúng lúc…”, nói xong, Tần Ninh tự mình rời đi.







Đạo sĩ áo đỏ nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, cũng không nhiều chuyện đi quản, ông ta đi theo Tần Ninh, hướng thẳng về phía Hồng Sơn…







“Không nghĩ tới Tần Ninh công tử chính là Tần Ninh công tử tiếng tăm vang dội khắp Cửu Châu trong khoảng thời gian gần đây, bội phục bội phục, một mình đơn độc xâm nhập vào sâu trong Tĩnh Nguyên Châu, quả là gan dạ sáng suốt hơn người”.







Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, không nhịn được cười nói: “Lão đạo sĩ, thực lực của ngươi rất mạnh, vì sao mỗi ngày đều phải che giấu bản thân như vậy?”







Câu hỏi này làm cho đạo sĩ áo đỏ ngẩn người, ông ta lập tức cười nói: “Ta sao có thể so được với Tần công tử có thực lực Đại Thiên Tôn”.







“Haha…”, nghe được tiếng cười này của Tần Ninh, đạo sĩ áo đỏ lại nói tiếp: “Được rồi, quả thực là ta mạnh hơn Tần công tử một chút, nhưng mà quen tự do tự tại rồi”.







“Chỉ là mạnh hơn một chút?”







Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi muốn che giấu cái gì, ta cũng không định đi điều tra, thế nhưng trong hành trình đi Hồng Sơn, ta không hy vọng ngươi tranh đoạt thứ gì của ta, con người của ta, rất biết ghi thù”.







“Không đâu không đâu, nhất định sẽ không, Tần công tử chỉ cần cho lão phu chút nước canh là được, Tần công tử ăn thịt, ta ăn canh”.







Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.







Đạo sĩ áo đỏ đi theo phía sau, ông ta liếc nhìn Tần Ninh một cái, ánh mắt mang theo vẻ kỳ lạ.







Theo đạo lý mà nói, Tần Ninh không có khả năng nhìn ra mọi thứ của ông ta mới đúng.







Hẳn là đoán mò đi?







Đạo sĩ áo đỏ vội vàng đi theo Tần Ninh…Dưới chân núi.











Sau khi Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ rời đi được nửa giờ, một đội người ngựa đã đến đây.















Thi thể đầy đất, nhìn qua có vẻ như là bị một phương hung hăng nghiền áp.















Cảnh Hạo Trung xem xét thi thể của Cảnh Nguyên Xuân, ông ta nhíu mày.


















Xem ảnh 1

chapter content

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK