Chín cái đầu, chín ánh mắt nhìn chằm chằm bốn phía.
Chỉ mới bị nhìn chòng chọc thôi mà đáy lòng đã lạnh run.
Đây là cái quái gì?
Rống...
Dị thú đối mặt với Tần Ninh, cúi thân hình khổng lồ xuống, rống to một tiếng, gió tanh đập vào mặt Tần Ninh, khiến quần áo của hắn kêu phần phật.
Nhưng Tần Ninh lúc này cũng đứng yên bất động.
Thấy con dị thú này xuất hiện, khóe miệng hắn khẽ nhếch, lộ ra vẻ tươi cười.
"Hung thú Cửu Anh!"
Nói xong, nhìn con vật này, nụ cười trên mặt Tần Ninh càng thêm rõ rệt.
Con hung thú to lớn nhìn Tần Ninh, ánh mắt băng lãnh.
"Nhân loại hèn mọn!"
Một cái đầu ở giữa của con hung thú lúc này khàn khàn hừ nói: "Lại dám làm hỏng chuyện tốt của ta".
"Ta cứ tưởng rằng hung thú thượng cổ Cửu Anh đã chết hết, không ngờ là lại còn con sống".
Tần Ninh lại cười nói: "Nhãi con, ta thấy ngươi thức tỉnh không lâu, có hứng thú đi theo ta hay không?"
Tần Ninh vừa nói ra, ánh mắt của hung thú Cửu Anh phát lạnh.
Nhãi con?
Nó lại bị người khác gọi là nhãi con!
"Muốn chết!"
Ánh mắt của hung thú Cửu Anh phát lạnh, há miệng ra.
Oanh...
Dòng lửa nồng đậm lúc này phọt ta
"Ngươi không giết chết ta được đâu!"
Tần Ninh lúc này không chút di chuyển.
Ông...
Trong nháy mắt, chín linh trụ phân tán ở bốn phía hồ nước, vây quanh toàn bộ hồ nước.
Mà Tần Ninh vung tay lên, ánh áng chói lóa lóe lên trước người.
Một cái khiên màu băng lớn được ngưng tụ.
Hỏa diễm bị khiên lớn trực tiếp ngăn cản.
Trong chớp nhoáng này, ánh mắt của hung thú Cửu Anh càng thêm băng lãnh.
"Nhận lấy cái chết đi!"
Sau một khắc, một cái đầu khác của Cửu Anh phun ra từng cái trùy băng tấn công Tần Ninh.
"Thật vô dụng!"
Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Khiên băng vào thời khắc này hóa thành cái khiên đỏ như lửa.
Mà khi chín linh trụ mọc lên, mọi người chỉ có thể nhìn thấy chuyện phát sinh trong hồ chứ không nghe được Tần Ninh nói gì với con hung thú kia.