“Thái Thương Thủ này có năm thức nhưng giờ chỉ còn ba, lão hủ nghiên cứu cả đời nhưng luôn cảm giác vẫn không nắm bắt được, xin tông chủ dạy dỗ cho!”
Đại trưởng lão vừa nói, bốn vị trưởng lão còn lại đều sửng sốt.
Nhưng nghĩ đến kiến giải và tri thức của Tần Ninh hôm nay thì họ cũng hiểu được.
Nhị trưởng lão Hoa Vinh chắp tay nói: “Tông chủ, lão phu tu hành Vạn Sơn Chưởng cũng có nhiều chỗ khó giải đáp...”
“Đúng đúng, ta cũng vậy, ta cũng vậy!”, tam trưởng lão Lữ Khí vội vàng lên tiếng.
Kiến thức của Tần Ninh đã thuyết phục được bọn họ.
Nếu có thể nhờ Tần Ninh chỉ điểm một hai, khiến bọn họ đột phá gông cùm bản thân, nói không chừng cũng đột phá tu vi.
Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm: “Một phường già mà không biết xấu hổ...”
Mãi đến nửa đêm, Tần Ninh mới ngừng lại.
Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên cũng đều mệt mà tự về nghỉ ngơi.
Tần Ninh đi về phía đỉnh Huyền Trần, ngồi yên lặng bên cạnh rùa đá dưới đình nghỉ mát.
“Công tử hôm nay đã mệt, nên nghỉ sớm thôi ạ!”
Lão Vệ nói: “Lấy kiến thức của công tử, chỉ e toàn bộ Cửu U đại lục này ai mà có được một chút chỉ giáo của công tử cũng là phúc khí ba đời của kẻ đó”.
“Ông cũng khéo nịnh!”
“Lão hủ chỉ nói thật mà thôi!”, lão Vệ mỉm cười.
Tần Ninh vỗ áo: “Mấy việc này phiền thật, chẳng thoải mái bằng tiêu dao một mình”.
“Công tử trọng tình trọng nghĩa, nếu không cũng chẳng làm những chuyện này”.
Tần Ninh im lặng trong chốc lát, không nói gì.
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Tần Ninh đều chỉ điểm cho rất nhiều đệ tử Thanh Vân tông, bận rộn vô cùng.
Mà Đan các, Khí các, v.v... bên trong Thanh Vân tông cũng đang bắt đầu được xây trở lại.
Cũng may Thanh Vân tông tọa lạc trong dãy núi Thanh Vân, đất đai rộng, nhiều kiến trúc, nhiều chỗ chỉ cần sửa một hồi là được.
Mặc dù ít người nhưng năm đại trưởng lão cũng không hề buông lỏng, làm theo lời Tần Ninh nói, kiến tạo như khí thế của bốn tông môn lớn.
Nhất thời, toàn bộ Thanh Vân tông biểu lộ ra một dáng dấp khá là hưng thịnh.
Phải đến nửa tháng sau, Tần Ninh mới coi như dễ thở hơn chút.